Hành động của Lâu Tiêu lập tức khiến phóng viên dưới sân khấu rối loạn, tuy khu vực được sắp xếp đặc biệt cho fan vẫn yên tĩnh trật tự, nhưng fan only của hai vị diễn viên chính đã sớm đưa ra ám hiệu.
Đèn sân khấu nhấp nháy không ngừng, Cố Duy Sanh theo lời đứng dậy, thoải mái lịch thiệp theo sau Lâu Tiêu lên sân khấu.
Người được mời tới chủ trì buổi họp báo công bố phim [Mê Trạch] đương nhiên năng lực sẽ không quá kém, nữ MC tên Đặng Sa tươi cười nhiệt tình, rất nhanh đã khuấy động bầu không khí ở hiện trường.
Điểm nhấn của buổi họp báo luôn là phần phỏng vấn nhóm sau khi giới thiệu chính thức, sau khi Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh lần lượt giới thiệu nhân vật và tình tiết bộ phim, lập tức có không ít phóng viên giơ logo truyền thông nhà mình chuẩn bị đặt câu hỏi.
Lâu Tiêu đảo mắt, chọn đại một nữ phóng viên đứng đầu hàng.
Dường như không nghĩ tới mình sẽ được chọn, nữ phóng viên kia sửng sốt một chút mới đứng dậy: "Xin chào ngài Lâu, nghe nói hai vị quen biết nhau vì một gốc đào trong phim, vậy không biết giữa Tạ Kiêu và Tống Hòa An có sinh ra tình cảm gì liên quan đến hoa đào hay không?"
"Ân oán của tất cả mọi người trong [Mê trạch] đều bắt đầu từ một gốc đào, tình cảm của Tạ Kiêu và Tống Hòa An đương nhiên cũng có liên quan đến hoa đào," Lâu Tiêu lễ phép cười, nói vòng vo, "Về phần trong đó rốt cuộc có hoa đào mà mọi người muốn biết hay không, tôi nghĩ sau khi xem xong bộ phim, trong lòng mọi người chắc cũng đã có đáp án cho mình đúng không?"
Không thừa nhận cũng không phủ nhận, câu trả lời của Lâu Tiêu khiến câu hỏi tiếp theo của nữ phóng viên kẹt trong cổ họng, kéo không tới vì diễn xuất sinh tình, nữ phóng viên cũng chỉ có thể nói bóng nói gió thay đổi một câu hỏi khác: "Nghe nói ở trường quay hai vị ở chung cực kỳ hòa hợp, ngài Lâu lại còn tham gia chương trình giải trí cùng với Duy Sanh, xem ra ngài Lâu thật sự rất thích Duy Sanh của chúng ta nhỉ?"
Câu hỏi của phóng viên quả nhiên tập trung vào quan hệ giữa y và Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh siết chặt micro, mặc kệ y và Lâu Tiêu có âm thầm thả thính nhau như thế nào, y cũng không hy vọng bởi vậy mà ảnh hưởng đến tác phẩm của mình.
Y muốn cái mác dán trên người y chỉ có một cái là "diễn viên" mà thôi, trở thành đối tượng scandal của một ảnh đế lớn đối với y mà nói không phải là chuyện gì tốt đẹp.
"Tin tức của phóng viên như cô sao toàn là tin vịt?" Lâu Tiêu tựa tiếu phi tiếu nhìn logo trên micro của nữ phóng viên, "Giải Trí Toàn Dân, tôi nhớ kỹ cô."
"Tất nhiên là tôi rất thích Duy Sanh," Lâu Tiêu không e dè choàng vai Cố Duy Sanh, "Cậu ấy là hạt giống tốt hiếm thấy trong giới, cũng là hậu bối tốt mà tôi yêu thích."
Cố Duy Sanh đã hơn một ngàn tuổi: "...." Hậu bối? Tiểu thiên sư này đúng thật là không sợ chém gió to quá gãy lưỡi.
"Anh Lâu cũng là tiền bối mà tôi rất tôn kính," Cố Duy Sanh nhìn nữ phóng viên cong cong mắt, đồng thời còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "Tiền bối", "Hôm nay là buổi công bố [Mê Trạch], hy vọng câu hỏi của các vị truyền thông có thể tập trung vào [Mê Trạch]."
Cố Duy Sanh lúc cười và lúc không cười là hai người hoàn toàn khác nhau, để phối hợp với buổi họp báo hôm nay, Cố Duy Sanh trang điểm sao cho giống Tống Hòa An trong phim, y đột nhiên cười như vậy, quả thực giống như tiểu thiếu gia xinh đẹp tùy tiện đánh trúng trái tim thiếu nữ của nữ phóng viên.
Nữ phóng viên đầu tiên ra trận ngơ ngác ngồi xuống, mà hai vị chính chủ cũng bày ra thái độ cứng rắn ngoại trừ phim không nói thêm gì cả, có Lâu gia chống lưng, phóng viên ở đây không còn ai dám bám lấy không tha quan hệ giữa Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu.
Bất kể mối quan hệ giữa hai người này rốt cuộc như thế nào, những bài báo có thể thấy gần đây có lẽ chỉ còn sót lại mấy chữ như "anh em tốt", "tiền bối và hậu bối đánh giá cao lẫn nhau".
Buổi họp báo thuận lợi kết thúc, Lâu Tiêu cuối cùng cũng thông báo ngày công chiếu [Mê trạch], Cố Duy Sanh không có hứng thú với tiệc tối, y đội nón đeo kính râm chuẩn bị chuồn, lại không ngờ cổ tay mình bị người nào đó tóm.
Xúc cảm quen thuộc này ngoại trừ tiểu thiên sư y không thể nghĩ đến ai nữa, Cố Duy Sanh quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn Lâu Tiêu: "Phương Mộc còn chờ tôi ở bên ngoài."
"Đề nghị của tôi," Lâu Tiêu kéo kính râm Cố Duy Sanh xuống, "Em vẫn chưa cho tôi một câu trả lời."
Mới chỉ hôn hắn đã muốn ở chung? Cố Duy Sanh đập rớt móng vuốt mà đối phương nắm chặt tay mình: "Không."
"Tuyển cử cho nhiệm kỳ mới Hiệp hội Thiên sư là vào tuần sau," Lâu Tiêu không nhanh không chậm nói, trong giọng nói còn lộ ra một chút uất ức không dễ phát hiện, "Chung gia lần này ăn phải thiệt thòi lớn, không biết bọn chúng còn có thể nghĩ ra phương pháp độc ác gì đối phó tôi."
Chung gia? Trong đầu Cố Duy Sanh đột nhiên hiện ra những vong hồn bám trên pho tượng Thận Long, biết rõ Lâu Tiêu chẳng qua là mượn điểm này giả bộ đáng thương với y, nhưng trái tim Cố Duy Sanh vẫn không tự chủ được mà mềm nhũn.
Thấy ánh mắt Cố Duy Sanh buông lỏng, Lâu Tiêu lập tức lại gần Cố Duy Sanh, đắc ý nói: "Quả nhiên em quan tâm tôi."
"Ừ, quan tâm anh," Cố Duy Sanh chưa bao giờ sợ thừa nhận tâm ý của mình, y ra hiệu Lâu Tiêu xoè tay ra, sau đó vẽ lên lòng bàn tay đối phương một phù triện phức tạp, "Đây là khắc giống trên trán Lão Bạch, khi gặp nguy hiểm dùng linh khí thúc dục nó, tôi sẽ ngay lập tức chạy tới bên anh."
Đúng là y có ấn tượng tốt với tiểu thiên sư, nhưng y không có ý định sẽ cùng một nhân loại sớm chiều ở chung sau ống kính.
Y có thể chấp nhận cử chỉ thân mật, thậm chí là nụ hôn của đối phương, nhưng đối với Cố Duy Sanh sống một mình cả ngàn năm mà nói, sống chung và yêu đương, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Có lẽ đây là một chút truyền thống còn sót lại trong lòng lão quỷ ngàn năm.
Thấy mình đúng là nói không được Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu nhìn