Nam có Vạn Phật, Bắc có Bích Tiêu.
Mấy ngàn năm trước, thiên đạo phù hộ linh khí dồi dào, thế gian đột nhiên nổi lên việc tìm tiên vấn đạo, mà bên ngoài núi tiên mờ ảo, lại có Phật gia và Đạo gia từ trước đến giờ không ngừng tỷ thí với nhau, thề phải tranh mình là thiên địa chính thống.
Vạn Phật Tông ban đầu chỉ là một ngôi chùa nhỏ bình thường, nhưng bởi vì chùa có trong tay một cây bồ đề thần được Phật Đà dựa vào để ngộ đạo nên dần dần lớn mạnh.
Cho đến ngày nay, nó đã trở thành quái vật khổng lồ có thể chống lại người đứng đầu của Bích Tiêu Phái.
Nhưng dạo gần đây, bầu không khí bên trong Vạn Phật Tông lại hơi trầm lắng.
Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì Phật tử thế hệ này của bọn họ mấy tháng trước chết ở bên ngoài tông, mà người ra tay hung tàn lại chính là Quảng Lan kiếm tiên - một trong "Bích Tiêu song tuyệt".
Mặc dù Phật gia và Đạo gia minh tranh ám đấu mấy trăm năm, nhưng nếu đôi bên đều có thiên tài xuất thế, hai phái đều sẽ ăn ý để cho đối phương trưởng thành——
Tranh thì phải tranh, nhưng truyền thừa cũng phải được kéo dài.
Quảng Lan kiếm tiên - người đầu tiên phá hủy quy củ bất thành văn của hai phái, sau đó lại rơi vào tà đạo đại khai sát giới, tháng ba trước đã bị chưởng môn Bích Tiêu tự tay áp giải đến Vạn Phật Tông chịu tội, phải chịu hình phạt "nghiệp hỏa thiêu đốt trăm năm".
Nghĩ đến đây, tiểu hòa thượng phụ trách quét dọn thánh địa không nhịn được run lập cập.
Truyền thuyết kể rằng, Phật Đà năm đó nhờ vào gốc cây bồ đề và luyện hồn bằng nghiệp hỏa để ngộ đạo phi thăng, nhưng nghiệp hỏa ngưng tụ từ nghiệp của chúng sinh và cây bồ đề không dính trần ai lại bị bỏ lại tại chỗ, ngày qua ngày quét dọn đình viện nơi có cây bồ đề thần, sao lại không biết nghiệp hỏa kia rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
Thật sự không biết Quảng Lan kiếm tiên kia có bao nhiêu thù hận với Phật tử, tiểu hòa thượng lắc đầu thở dài, đừng nói trăm năm, chỉ sợ ngay cả mười năm vị tài giỏi năm nào cũng không chịu đựng nổi nghiệp hỏa.
Hỏa diễm Hồng Liên đỏ ngòm rất giống đang tràn ra từ dưới gốc cây bồ đề, tiểu hòa thượng đứng xa xa nhìn thoáng qua bạch y kiếm tiên xiềng xích quanh người đang dựa vào thân cây, bỗng dưng cảm thấy đối phương có chút đáng thương.
Dầu gì cũng được ca ngợi là thiên tài kiếm đạo ngàn năm có một có hi vọng phi thăng nhất, sao giờ người này lại biến thành dáng dấp thê thảm như bây giờ.
Sát nghiệt hại người, sát nghiệt hại người, tiểu hòa thượng chắp hai tay trước ngực thì thầm hai câu, sau đó nhanh chóng rời khỏi cái sân làm cho cậu ta vô cùng không thoải mái này.
"Hắn cảm thấy ngươi đáng thương."
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai bạch y kiếm tiên, hắn lười biếng mở mắt ra, cái nhếch môi rất có vài phần nham hiểm ngạo mạn.
"Vậy còn ngươi? Ngươi cũng cảm thấy ta đáng thương sao?"
Tuy thoạt trông người đàn ông không mấy chật vật, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện đôi môi khô nứt và giọng nói khàn khàn của hắn.
"Ta không biết." Thanh niên chân trần ngồi lắc lư trên nhánh cây, y cụp mắt xuống, "Con người rất phức tạp."
Khuôn mặt thanh niên như tuyết, lại cố tình có một đôi mắt hoa đào phong lưu đa tình, giờ phút này y rũ mắt nhìn xuống như vậy, đuôi mắt ửng đỏ càng làm cho người đàn ông trong lòng nếm được chút niềm vui trong khổ sở.
"Ai bảo ngươi là một cái cây chứ." Người đàn ông xuyên qua nghiệp hỏa nhìn thế gian bị nhuộm thành một mảnh đỏ tươi, cứ nói nghiệp hỏa bá đạo ngay cả tiên phật cũng có thể thiêu rụi, nhưng chẳng ai ngờ hắn lại có thể chịu đừng lâu như vậy.
"Ngươi nói đám hòa thượng Vạn Phật Tông này có biết thánh vật của bọn họ đã thành tinh hay không?"
"Ta chỉ là lớn lên ở đây, mới không phải thánh vật của bọn họ."
Thanh niên lắc đầu, vài chiếc lá bồ đề xanh mướt theo động tác của y từ từ rơi xuống, vừa vặn rơi xuống vai người đàn ông bị xiềng xích trói buộc.
Cảm nhận được sự mát mẻ trên vai, người đàn ông tò mò nhìn thanh niên mà cơ thể phần lớn bị lá cây che mất: "Tại sao cứ trốn mãi sau đám lá cây này?"
Ngoài ý muốn chính là, lần này thanh niên không trả lời người đàn ông, bởi vì cơ thể bị trói, người đàn ông không thể duy trì tư thế ngẩng đầu trong một thời gian dài, ngay khi hắn cúi đầu nghĩ rằng thanh niên đã rời đi, hắn lại nghe thấy giọng nói của thanh niên một lần nữa——
"Bởi vì ta không biết nên ăn mặc như thế nào để gặp người khác." Giọng nói thanh niên có chút bối rối không dễ phát hiện, "Ngươi là người thứ hai ta gặp được."
Tất cả những người cố gắng tiếp cận hắn, bao gồm cả thiếu niên được gọi là "Phật tử" trước đó, đều không có bản lãnh chịu đựng được nghiệp hỏa khi hắn đang ngủ.
Chỉ có người này, vô luận hắn mở mắt nhắm mắt như thế nào, đối phương đều ý thức thanh tỉnh xuất hiện trước mặt hắn.
Ngàn tưởng vạn tưởng lại không nghĩ rằng sẽ nhận được một đáp án như vậy, người đàn ông khẽ cười thành tiếng: "Người đầu tiên là Phật tổ sao?"
"Đúng vậy." Thanh niên học dáng vẻ của người đàn ông dựa vào cây khô, "Ông ấy nói ta không sợ nghiệp hỏa, chắc chắn có thể giúp ông ấy khai thần tính."
"Nhưng ta thực sự không biết điều đó có nghĩa là gì." Thanh niên đưa tay vuốt ve các đường vân trên thân cây, "Ta chỉ là nhìn ông ấy chịu khổ ngày này qua ngày khác, giống như nhìn ngươi của bây giờ."
"Quảng Lan cũng thật là vinh hạnh."
Người đàn ông càn rỡ cười to, nhưng cũng vì vậy mà ảnh hưởng đến nội thương trong cơ thể, hắn khom lưng ho đến tê tâm liệt phế, máu tươi trong cơ thể mới vừa ra khỏi miệng đã bị nhiệt độ cao bốc hơi không thấy hình bóng.
Nghiệp hỏa Hồng Liên nhỏ đến không thể nhận ra từ từ tập hợp, thanh niên nhíu nhíu đôi mày thanh tú, cuối cùng vẫn đẩy lá cây ra nhảy từ trên nhánh cây xuống.
Tuy rằng y không thông thế sự nhưng cũng không phải là kẻ ngu si, so với mặt đất cứng rắn, thanh niên quyết định chọn vòng tay của người đàn ông như là điểm nhảy xuống.
Dù sao y cũng có thể giúp người này giảm bớt thống khổ, đối phương bị y đập một cái chắc là cũng không tính là chuyện lớn.
Người đàn ông mất công tốn sức vận chuyển tâm pháp để ngăn cản nghiệp hỏa không ngừng tụ tập,