Người đàn ông lẳng lặng dựa vào tường đá, từng đóa nghiệp hỏa nho nhỏ từ từ nở rộ bên trong hang đá dưới vách núi, tận hết chức trách xua tan cái lạnh về đêm.
Thanh niên đang nhắm mắt gối lên đùi người đàn ông, y hơi nhíu mày, nắm thật chặt thanh bảo kiếm tên Khước Sương, ngay cả vạt áo cũng bị dính không ít vết máu.
Tu chân không có năm tháng, thù hận giữa các tu sĩ lại càng khó quên, kể từ khi hai người bọn họ trốn thoát khỏi Vạn Phật Tự, đã trải qua ba năm bị người ta đuổi giết.
Tám mươi mấy năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Người đàn ông nhẹ nhàng lướt tay qua mi tâm thanh niên, Bích Tiêu Phái đã thay đổi chưởng môn từ mười năm trước, hiện giờ người nắm giữ quyền hành trùng hợp lại chính là sư đệ "tốt" Ngọc Huyền năm đó hãm hại hắn bị trừng phạt.
Việc đầu tiên sau khi đối phương lên nắm quyền là gài bẫy sư phụ một lòng giúp hắn.
Sau đó, ba năm trước vì "đại nghĩa diệt thân" mà hưởng ứng lời kêu gọi của Vạn Phật Tự, là người đầu tiên lấy danh nghĩa Đạo gia treo thưởng bắt Quảng Lan.
Bích Tiêu song tuyệt, hắn chưa bao giờ nghĩ tới tiểu sư đệ thoạt nhìn nho nhã hiền lành lại "tuyệt"[1] tại điểm như thế này.
(Tuyệt [绝]: Có nhiều nghĩa, là đoạn tuyệt, tuyệt giao; hết, sạch (ví dụ như chém giết sạch sẽ); tuyệt còn có nghĩa là tuyệt vời, vô song.)
—— Mục đích rõ ràng, ra tay tàn nhẫn, chưa bao giờ bởi vì tình cảm mà cho đối thủ bất kỳ một con đường sống.
"Hắn ghen tị với ngươi." Thanh niên xoa xoa ngón tay người đàn ông như mèo, "Trời sinh đạo thể, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ thành tiên."
So với lúc trước ở Vạn Phật Tự, trên người thanh niên đã có thêm vài phần nhân khí, mấy năm nay y và Quảng Lan không ít lần du tẩu trên thế gian để tránh đuổi giết, bây giờ thanh niên lại xuất hiện trong trạng thái hình người, dù là ai cũng sẽ không liên tưởng y đến gốc bồ đề thánh khí lẫm liệt kia.
Không sai, trời sinh đạo thể, giống với vị Phật tử trời sinh tâm thiền kia, chỉ cần là thiên tài có thể vượt qua bản thân, tiểu sư đệ của hắn sẽ tìm cách diệt trừ bọn họ.
Trận hỗn loạn gần trăm năm trước là ván cờ hoàn hảo nhất mà đối phương mưu tính: Không chỉ tự tay chém Phật tử của Vạn Phật Tông dưới kiếm, mà còn thành công trục xuất sư huynh của mình ra khỏi Bích Tiêu.
Hiện tại Phật gia không còn Phật tử, sao bọn họ có khả năng mặc kệ Đạo tử là hắn tu luyện trưởng thành.
Nhưng không ai biết, lột xác phi thăng chấn hưng Đạo gia, xưa nay không phải suy nghĩ trong lòng Quảng Lan.
"Lịch kiếp trảm tình." Người đàn ông bóp bóp mũi thanh niên, "Phiền phức, không muốn."
"Ngươi không muốn gánh vác số mệnh của Đạo gia sao?" Thanh niên ngửa đầu nhìn vào mắt người đàn ông, "Chỉ cần ngươi thừa nhận thân phận Đạo tử, tất cả người tu đạo đều sẽ ngừng truy sát ngươi."
"Lòng người hỗn loạn, dục niệm sinh sôi, linh khí suy giảm, âm dương hứng khởi, tu chân đã được định trước là sẽ xuống dốc, ta cần gì phải cưỡng ép gánh vác trách nhiệm đối địch với thiên đạo."
Người đàn ông bình tĩnh mở miệng, hoàn toàn không nhận ra những lời mình nói chấn động như thế nào.
Bây giờ hai đạo Tiên Phật không ngừng có dòng máu mới chảy vào, ngày càng có nhiều đại tông đại phái chọn đất nước để mà phù hộ tiếp nhận cung phụng.
Ngay sau đó, giới tu chân có thể nói là thời điểm liệt hỏa phanh du, tiên hoa trứ cẩm[2], nhưng riêng hai người trong hang động lại hiểu rõ đạo lý "thịnh cực mà suy".
(Liệt hỏa phanh du, tiên hoa trứ cẩm - Thêm dầu vào lửa, đính hoa lên gấm [烈火烹油鲜花着锦]: Nằm trong chương 13 của tác phẩm Hồng Lâu Mộng.
Ẩn dụ cho chuyện tốt thì càng tốt hơn, cũng như mô tả một việc sống động hơn, phô trương hơn.)
Người đàn ông tùy ý cầm vò rượu ực một hớp: "Phật tử ngã xuống, Đạo tử này là ta cũng không còn sống lâu nữa, ngươi nói rốt cuộc phía sau có phải thiên đạo đang nhúng tay vào hay không?"
"Ngọc Huyền cũng không phải kỳ tài có một không hai có thể mưu tính thiên hạ, nhưng tu chân giới rộng lớn như vậy lại dễ dàng bị hắn quấy nhiễu thành một đống bùn nhão, nếu như nói không phải thiên đạo bất công, vậy số mệnh của hắn cũng không khỏi quá tốt rồi."
"Đừng nói mấy chuyện này nữa," thanh niên ngồi dậy đè vai người đàn ông, "Hỏi ngươi một câu, ngươi muốn chấp nhận số phận?"
"Sao có thể?" Nhìn thanh niên bày ra tư thế một lời không hợp lập tức đánh tỉnh hắn, người đàn ông nhếch khóe môi, ôm chặt người vào trong ngực, "Đương nhiên ta phải tranh."
"Tranh một con đường sống cho ngươi và ta."
*
Ba tháng sau, Bích Tiêu Phái, Lưu Tiên đài.
Chưởng môn Ngọc Huyền dùng sư tôn làm mồi nhử, bố trí vô số khốn trận trên Lưu Tiên đài, hai người Quảng Lan biết rõ là bẫy, nhưng không thể không vì một phần đạo nghĩa mà đến nơi hẹn.
Ân oán kéo dài gần trăm năm rốt cuộc cũng có thể chấm dứt vào hôm nay, vì tiền thưởng khổng lồ và cây bồ đề thần, mọi người ở tu chân giới nhao nhao tụ tập tại đây, Quảng Lan kiếm tiên ngày xưa nghiệp hỏa gia thân quần áo đỏ rực, thoạt nhìn thật sự giống bộ dáng ma đầu rơi vào tà đạo.
Thanh niên lạnh lùng mặc bạch y và người đàn ông tựa lưng vào nhau, thanh kiếm trong tay chính là Khước Sương mà Quảng Lan sử dụng lúc nổi danh.
Mọi người ở đây đều biết thanh niên chính là cây bồ đề thần biến thành, nhưng kiếm chiêu của đối phương ác liệt lại một lòng bảo vệ chủ, mọi người xuống tay cũng dần dần mất đi chừng mực đối đãi với chí bảo.
Hai quyền khó địch bốn tay, cho dù Quảng Lan kiếm tiên quả thật là nhân vật phong lưu xuất chúng nhất thế hệ này, nhưng sau khi trải qua mấy ngày mấy đêm bị bao vây, chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt đối phương.
"Trừ ma vệ đạo..." Thanh niên cắn răng mắng một câu, "Những người này điên hết rồi sao?"
"Bị lợi ích điều động thôi." Người đàn ông hơi giơ tay trái, nghiệp hỏa đỏ tươi trong nháy mắt ngưng tụ thành một mũi tên sắc bén, khí thế bức người chặn lại toàn bộ kẻ địch chỉ trong một phát bắn.
Ngọc Huyền âm thầm thả ra tin tức hắn là đạo thể trời sinh đã được cây bồ đề khai thần tính, hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng chỉ cần đoạt xá Quảng Lan kiếm tiên là có thể có hy vọng phi thăng, dưới sự hấp dẫn như vậy, còn ai để ý Quảng Lan đến cùng là chính hay là tà.
Thanh niên ôn hòa mặc trang phục chưởng môn Bích Tiêu đứng ở trên đài cao, hắn ta duỗi tay phải ra, thủ hạ lập tức đưa cho hắn ta một cây cung dài màu trắng bạc.
Dây cung được kéo căng, dưới ánh mặt trời một mũi tên màu vàng được ngưng tụ thành, tay Ngọc Huyền khẽ run lên, ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng khi có được thứ mình muốn.
Chỉ cần một mũi tên, một mũi tên bay ra, hắn ta lập tức có thể danh chính ngôn thuận ngồi vững bảo tọa người đứng đầu tu chân giới.
"Vèo!"
Mũi tên sắc nhọn thoát dây, trong chớp mắt khi Ngọc Huyền buông tay ra, hai mắt của hắn ta đột nhiên trở nên trống rỗng.
Im lìm cứng nhắc, giống như trong nháy mắt bị rút hết tất cả cảm xúc.
Mũi tên bí mật mang theo hơi thở tử vong vững vàng khóa chặt Quảng Lan, đương nhiên hắn chú ý tới ánh mắt có thể nói là quỷ dị của Ngọc Huyền, nhưng mũi tên