Lúc rời đi vẫn còn là một người, một quỷ, một thi thể.
Lúc trở về lại nhiều thêm một thiếu niên choai choai, Liễu Diệu tò mò đánh giá nam sinh ôm xác mèo đi phía sau Lâu Tiêu, âm thầm suy đoán thân phận của đối phương.
Khuôn mặt nhìn không khác gì thiếu niên lúc trước bị hoàng đế điên nắm tay, chỉ có điều kiểu tóc và cách ăn mặc của đối phương đều rất hiện đại, khí tức cũng giống một người sống hàng thật giá thật.
Đúng là kỳ quái.
[Cô gái đó nhìn cái gì vậy trời?] Nét mặt Bạch Ức tự nhiên, trong lòng lại theo thói quen phun tào với Cố Duy Sanh, [Đừng nói em bị lộ rồi đó nha?]
Khế ước mà cậu ký với Cố Duy Sanh có tác dụng lên linh hồn, cho nên dù lúc này Bạch Ức thay đổi cơ thể, cậu vẫn có thể "giao tiếp tâm linh" với Cố Duy Sanh mà không hề áp lực.
[Tin tưởng tay nghề của anh.] Lão Bạch vừa hoàn dương Cố Duy Sanh đã dùng pháp thuật thay đổi trang phục cho đối phương, tiện thể còn vứt hoàng đế điên kia tại chỗ mặc cho ông ta tự sinh tự diệt, [Đừng nghĩ nhiều nữa, có tiểu thiên sư ở đây, cho dù bọn họ nhìn ra cái gì cũng sẽ ngoan ngoãn im miệng.]
Lúc Lâu Tiêu dẫn mọi người rời khỏi lăng mộ, cây cầu sinh tử được gọi là không trả người sống kia trong nháy mắt người cuối cùng bước lên lập tức gãy vụn, nếu không phải Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh đã có chuẩn bị từ trước, thì đám người này nhất định đã rơi vào bóng tối vô tận dưới cầu.
Cửa chính lăng mộ không biết từ khi nào đã bị người ta phong bế từ bên ngoài, các loại lá bùa rách vụn vương vãi trên mặt đất, Lâu Tiêu bắn kim phù tới, cửa lớn đóng chặt cực kỳ nghe lời mở ra.
Qua loa như vào chốn không người, mọi người thu hết bản lĩnh của Lâu Tiêu vào mắt, nhất thời không đoán được đạo hạnh của đối phương đã tu đến bước nào.
Ra khỏi cửa chính lăng mộ, con đường tiếp theo dễ đi hơn rất nhiều, Bạch Ức ma xui quỷ khiến quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông bên kia cầu đá từ khe cửa sắp đóng lại.
Thị lực con người kém hơn mèo rất nhiều, Bạch Ức không thấy rõ biểu tình của người nọ, chỉ là hoảng hốt cảm thấy đối phương hẳn là đang dịu dàng gọi cậu một tiếng "Ức Nhi".
Giống như lúc ban đầu.
"Đừng nghĩ nữa," Cố Duy Sanh đưa tay xoay đầu Bạch Ức lại, "Làm người là phải hướng về phía trước."
"Ầm ầm ầm——"
Cơ quan hoạt động, cửa lớn lần thứ hai đóng kín, Bạch Ức thu hồi tầm mắt, gật đầu đi theo Cố Duy Sanh.
"Cứ có con mèo ngu kia là em lại cho tôi ăn bơ." Lâu Tiêu giảm tốc độ cùng Cố Duy Sanh đi cuối đội ngũ, "Tôi mặc kệ, sau khi ra ngoài cậu tuyệt đối không thể ở cùng em ấy nữa."
"Không cho nói không." Lâu Tiêu liếc mắt nhìn môi Cố Duy Sanh muốn nói gì đó, "Bằng không tôi không ngại hôn đến mức em đổi giọng đâu."
Tiểu thiên sư sau khi quen đúng là càng lúc càng không đứng đắn.
Cố Duy Sanh nhướng mày, ra vẻ giật mình nói: "Lâu tiên sinh bá đạo vậy hả?"
"Ừ, bá đạo như vậy đó." Lâu Tiêu đàng hoàng trịnh trọng nói, "Tôi là kim chủ, tôi quyết định."
"Được." Cố Duy Sanh không để ý sửa lại ống tay áo, "Vậy chuyển đến nhà anh nhé."
"Kim chủ đại nhân."
Vừa dứt lời, Cố Duy Sanh đã tản đi thực thể lại ngụy trang thành linh hồn bay về phía cửa động, bị đút một miệng thức ăn cho chó còn bị xách cổ áo bay lên, Bạch Ức tỏ vẻ mệt tâm quá trời, lần đầu tiên hoài niệm những ngày tháng thoải mái khi còn là quàng thượng mèo.
[Thể chất Bạch gia vốn dĩ thích hợp tu đạo, hơn nữa hồn phách của em cũng đã tu luyện một khoảng thời gian không ngắn.] Cố Duy Sanh nhẹ giọng an ủi, [Chờ hồn và xác của em hoàn toàn dung hợp, tu vi sẽ không kém hơn những con cháu thế gia này.]
Mùi vị sau khi làm linh miêu mấy trăm năm lại biến trở về người bình thường Cố Duy Sanh chưa từng trải qua nhưng có thể hiểu được, nhìn khuôn mặt non nớt của Bạch Ức, Cố Duy Sanh đột nhiên sinh ra ảo giác mình đang nuôi con trai.
[Còn cần phải nói.] Nghe nói như thế, rốt cuộc Bạch Ức cũng lộ ra một nụ cười thật lòng thật dạ, cậu giơ tay vỗ vai Cố Duy Sanh, [Sau này Bạch đại gia che chở anh.]
Cố Duy Sanh: "..."
Thôi, y không muốn có đứa con ngu ngốc như thế đâu.
"Lấy móng vuốt ra." Lâu Tiêu ở phía sau đi lên đập rớt cái tay đang khoác lên vai Cố Duy Sanh, sau đó tiện tay ôm eo Sanh Sanh nhà mình, "Biến thành người sao mà dính người vậy chứ."
Bạch Ức: "...!Rốt cuộc là ai dính người?"
Nhưng dù là Lâu Tiêu hay Cố Duy Sanh cũng đều không đáp lại những lời này của cậu.
Trưởng bối các phái trong giới thiên sư đều tập trung ở cửa động, đi đầu chính là cha của Lâu Tiêu - Lâu Tu Văn.
Lâu Tiêu thoải mái đối mặt với ánh mắt của cha mình, giống như mình ôm một nam quỷ là một chuyện hết sức bình thường, một chút cũng không có ý buông tay.
Cố Duy Sanh trời sinh phóng khoáng, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm ánh mắt người ngoài, chỉ có điều y không biết tình hình Lâu gia hiện tại ra sao mà thôi.
Dựa theo sự hiểu biết trước đây của y, tiểu thiên sư cực kỳ coi trọng người nhà ở kiếp này.
"Khụ." Cha Lâu nắm tay giả bộ ho một tiếng, ông không tức giận nhưng chỉ trừng Lâu Tiêu một cái, trong ánh mắt có vẻ trêu chọc nhiều chuyện là chính.
Lâu Tiêu luôn luôn hiểu được đạo lý thấy tốt thì thôi, hắn chỉ là muốn mượn cơ hội tỏ thái độ với người nhà, cũng không phải không biết ý tứ mà show ân ái...
Được rồi, vẫn có một chút.
Chỉ một chút thôi.
Trần già nua đứng ở đằng xa nhíu mày nhìn Cố Duy Sanh đứng chung một chỗ với Lâu Tiêu, người kia không chỉ không chết bên trong lăng mộ, thậm chí còn thức tỉnh tiên hồn còn sớm hơn cả thánh mộc.
Đã như vậy, ưu thế ông ta khổ tâm mưu tính coi như không còn sót lại chút gì.
Lẽ nào hai nhà Phật Đạo đã được định trước là không có cách nào phân thắng bại sao?
Ánh mắt Trần quá rõ ràng, Cố Duy Sanh đã phát hiện từ lâu, nhưng không đáp lại chút nào.
Vạn Phật Tông và Vạn Phật