Dao phẫu thuật nhỏ gọn được một bàn tay đeo găng nắm chặt, thanh niên tuấn tú mổ thi thể dưới tay một cách gọn gàng khéo léo, đôi mắt bị cặp kính che khuất phản xạ ra một tia sáng lạnh.
Thanh niên có dáng người cao gầy, chiếc áo blouse trắng đơn giản che lấp hết những đường cong của hắn, lẽ ra đây chỉ là trang phục bình thường nhàm chán, nhưng chiếc cúc áo được cài lên trên cùng lại làm cho thanh niên tăng thêm cảm giác cấm dục.
Quạt thông gió quay một cách máy móc, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đẩy cửa vào, không ý không tứ hô: "Anh Quý, tổ mình xảy ra chuyện lớn!"
Vừa dứt lời, cô gái mới bụm mũi lại như cảm giác được mùi hôi thối nồng nặc bên trong căn phòng, cô uất ức nhìn chằm chằm thanh niên hoàn toàn không đeo khẩu trang, cảm thấy sâu sắc đối phương mắc một căn bệnh gọi là mất khứu giác.
"Cô lại chạy đi nhiều chuyện ở đâu?" Viết xong hồ sơ cuối cùng, thanh niên không nhanh không chậm tháo găng tay, để lộ một đôi tay thon dài và mạnh mẽ.
"Còn không phải là bên cục gửi xuống chúng ta một tổ trưởng nhảy dù sao?" Cô gái bóp mũi buồn bực nói, "Nghe nói là một thằng nhóc không có kinh nghiệm, em thấy không đáng tin lắm."
Tăng mức quạt lên một bậc, thanh niên cất đồ dùng, sau đó lười biếng dựa vào bồn rửa tay bên cạnh cô gái: "Đáng tin hay không đáng tin đều không quan trọng, dù sao cũng không quản được trên đầu tôi."
"Đúng rồi, tổ trưởng mới tên gì?"
Thanh niên tiện tay cởi cúc áo blouse trắng, nới lỏng cà vạt trên áo sơ mi, trong nháy mắt từ cấm dục biến thành mèo lười.
Mắt nhìn của anh Quý tốt thật, cô gái nhìn chằm chằm lông mi cong vút ẩn sau cặp kính của thanh niên, lắp bắp trả lời: "Lục...!Lục Gia Dương."
"Cắt!"
Giọng nói sang sảng của đạo diễn vang lên, thanh niên lập tức đứng thẳng dậy, nụ cười vừa treo bên miệng cũng biến mất trong nháy mắt.
Một thiếu niên thoạt nhìn chưa tới mười tám cầm hai ly đồ uống nóng đi tới, hơi nóng bốc lên từ hai ống hút nhỏ, cô gái vô thức hít mũi một cái, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào độc nhất vô nhị của cà phê.
"Cầm đi." Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô gái, cà phê hơi nóng bị đối phương không nói lời nào nhét vào trong tay, cô gái sững sờ nhận lấy, nhỏ giọng líu ríu một câu "Cảm ơn anh Cố".
Nghe nói gần đây vì chuyện Lão Bạch đột nhiên qua đời nên tâm tình anh Cố không được tốt, mấy ngày nay cô lại càng chưa từng thấy đối phương cười ngoài cảnh quay trên phim trường.
Nhưng không ngờ, dưới tình huống này mà đối phương lại có thể chú ý tới một tân binh mới debut như cô.
Cô gái cắn ống hút nhấp một hớp cà phê, khuôn mặt cô vì hơi ấm của cà phê mà ửng hồng lên.
"Tôi khuyên cô vẫn nên bớt mơ mấy giấc mộng thiếu nữ không thực tế kia đi, Cố Duy Sanh là người của Lâu tiên sinh đấy."
Giọng nói của trợ lý nhà mình lạnh như băng còn mang theo một tia cười nhạo, cô gái cúi đầu cắn cắn ống hút, khuôn mặt mất tự nhiên như bị chọc thủng tâm tư.
Scandal của Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh đương nhiên cô đã nghe qua, Lâu Cố đại hỏa, fan Sanh Tiêu vốn đã có chút tư thế của fan CP quốc dân, gần đây lại càng vì mấy tấm hình chính chủ cùng ra cùng vào mà nổ thành pháo hoa.
Chẳng qua là xào scandal mà thôi, cô gái lần thứ hai cắn cắn ống hút, anh Cố vào tổ hơn nửa tháng, mà cô còn chưa bao giờ nhìn thấy bóng dáng của đối tượng còn lại của scandal trên trường quay phim đâu.
Nếu thật sự đang nói tới một mối tình không sợ công khai, thì sao hai người này có thể nhịn không ân ái chứ.
Con gái mới bước vào giới giải trí đúng là khó dẫn, nữ trợ lý lười đáp lại, cứ tưởng vai nữ ba mà đoàn phim [Tội Ái] gấp rút tuyển dụng lần này có thể làm cho cô gái này nổi tiếng một phen, nhưng nhìn chỉ số EQ này của đối phương, chị vẫn nên sớm dồn của quý lên người nghệ sĩ khác thì tốt hơn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, loại thái độ chính chủ không thừa nhận cũng không phủ nhận này, đúng là có điềm muốn công khai.
Mắt nhìn bóng lưng cao lớn bên cạnh xe bảo mẫu của Cố Duy Sanh, nữ trợ lý híp mắt, chọc cho cô gái đang cúi đầu uống cà phê ngẩng đầu nhìn lên.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, chính chủ tới tham ban rồi đây này, xem ra giấc mộng thiếu nữ của nghệ sĩ nhà chị chẳng mấy chốc sẽ tỉnh dậy thôi.
*
Cố Duy Sanh vừa lên xe đã bị người ta ôm vào lòng, Bạch Ức bĩu môi "chậc" một tiếng, sau đó nhanh nhẹn ngồi lên hàng ghế đầu tìm Phương Mộc chơi.
Mắt không thấy tâm không phiền, từ lúc trong lăng mộ trên Nhạn Sơn về, Lâu Tiêu ngược chó càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Sự ấm áp vừa vặn xua tan khí lạnh y vừa mang từ ngoài xe vào.
Cố Duy Sanh đẩy ngực người nào đó ra, ý bảo trong tay mình còn cầm cà phê.
Lát nữa còn có cảnh phải quay, áo blouse trắng này nói thế nào cũng không thể làm dơ.
Lâu Tiêu bất đắc dĩ buông tay: "Một tuần không gặp, Sanh Sanh em không nhớ anh hả?"
"Nhớ nhớ nhớ." Cố Duy Sanh thả lỏng cơ thể nằm xuống ghế sau, thuận tay đưa ly giấy vào tay Lâu Tiêu, "Chuyện Chung gia xử lý thế nào rồi?"
Cũng gần một tháng kể từ ngày nói chuyện với Vân Hành, trong thời gian này y không chỉ phải xử lý vấn đề thân phận của Lão Bạch, mà còn phải quay phim liên tục ở trường quay, cuộc sống thực sự không còn thảnh thơi như thời gian trước.
Nhưng nhờ diễn xuất tốt của y, bây giờ mọi người cơ bản đã chấp nhận thực tế "Lão Bạch bị bệnh qua đời", hơn nữa còn tiện thể tiếp nhận bên cạnh y xuất hiện thêm một trợ lý tên là "Tiểu Ức".
Trước khi Lão Bạch còn chưa hoàn toàn thích ứng với xã hội loài người, Cố Duy Sanh đương nhiên phải kèm đối phương bên cạnh mới yên tâm.
"Xử lý công bằng." Lâu Tiêu cắn chiếc ống hút Cố Duy Sanh đã cắn qua, sau đó ngồi bên cạnh Cố Duy Sanh chủ động cung cấp dịch vụ gối đầu, "Tuy Chung gia ném phần lớn tội danh cho Chung Tử Húc, nhưng người phía trên cũng không phải kẻ ngốc, lần này Chung gia thật sự đã phạm vào cơn giận của mọi người."
Chính tà từ xưa tới nay đã phụ thuộc lẫn nhau, trước kia Chung gia đi một số con đường không hợp chính đạo, phía