Editor: Diệp Hạ
"Không cần làm việc?" Nam Việt đứng lên, độ tồn tại tăng gấp đôi.
Giang Cảnh Bạch càng tới gần hắn, tầm mắt càng phải nâng lên, đến cuối cùng nhất định phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng Nam Việt.
Cái góc độ này không được tốt lắm.
Rất dễ dàng nhớ lại chuyện tối hôm qua bị đối phương khóa trước vách kính, cái hoàn cảnh hơi tàn như người sắp chết đó.
Đầu ngón tay Giang Cảnh Bạch cuộn tròn vào lòng bàn tay, không dấu vết lui về sau nửa bước: "Việc hôm nay xong rồi. Sau này chỉ nhận đơn hẹn trước, không cần ở lại đến muộn nữa."
Kỳ thực cửa hàng hoa đã kinh doanh đến loại quy mô này, Giang Cảnh Bạch làm ông chủ cũng không cần ở đây cả ngày, chỉ là y quanh năm độc thân, tới tới lui lui cũng chỉ có một người, về nhà cũng không có chuyện gì để làm, chẳng bằng ở trong cửa hàng cắm hoa, nghe nhóm nhân viên cửa hàng cãi cọ.
Thế nhưng hiện giờ đã không giống, trong nhà đã có nhiều hơn một vị tiên sinh chờ y về, cuối cùng Giang Cảnh Bạch cũng coi như bắt đầu chia sẻ thời gian với người khác rồi.
"Hẹn gặp?"
"Ừm, có mấy đơn hàng chỉ có thể để tôi làm, trước đây tôi dành rất nhiều thời gian ở trong cửa hàng nên cũng không có bắt buộc phải hẹn trước." Giang Cảnh Bạch giải thích.
Đuôi lông mày Nam Việt nhảy một cái, liếc nhìn người đàn ông lúc nãy, muốn hỏi Giang Cảnh Bạch sở dĩ từ chối người kia là vì anh ta chưa hẹn trước đúng không.
Nếu như anh ta hẹn vào ngày khác, có phải là y sẽ nhận hoa anh ta tặng hay không.
Khoé miệng Nam Việt giật giật, lại cảm thấy vấn đề này quá lộ liễu, rất bụng dạ hẹp hòi.
Giang Cảnh Bạch không để ý tới Nam Việt đang muốn nói lại thôi, lại nhận được mấy cái nháy mắt của Răng nanh nhỏ.
Qua mấy giây sau y mới hiểu, sau khi biết rõ ám chỉ của Răng nanh nhỏ thì thiếu chút nữa bật cười.
Giang Cảnh Bạch giương mắt liếc Nam Việt mặt không cảm xúc một cái, cứ cho rằng đối phương sẽ không để ý chuyện như vậy, vẫn giả bộ mạn bất kinh tâm(không để ý) thuận miệng bổ sung: "Nhưng mà hôm nay không kịp báo với khách cũ, sẽ bắt đầu vào ngày mai."
Nguyên nhân từ chối người đàn ông kia là gì cũng đã rõ ràng.
Mùi chua của bình dấm đã bay ra trăm dặm rồi, nhanh đóng nắp.
Nam Việt sắc mặt như thường nói: "Ừm."
——
Hai ngày nay bận dọn nhà và lĩnh chứng, thời gian Giang Cảnh Bạch lộ diện giảm mạnh.
Ông chủ biểu trưng của cửa hàng hoa đột nhiên không thấy, đừng nói đến những vị khách thường xuyên tới đây, ngay cả người ở cửa hàng gần đó gặp Lâm Giai Giai đều sẽ không nhịn được hỏi nhiều hai câu, nghe nói Giang Cảnh Bạch kết hôn rồi ai cũng lấy làm kinh hãi.
"Ông chủ đẹp trai cửa hàng hoa kia vừa kết hôn rồi", tin tức này đã là đề tài tám chuyện của nửa khu phố từ hôm qua.
Lúc Giang Cảnh Bạch và Nam Việt rời đi, chủ tiệm nail bên cạnh vừa vặn đi ra, nhìn thấy hai người lập tức nở nụ cười: "Tiểu Giang đây là muốn đi chỗ nào?"
"Chào chị Trương" Giang Cảnh Bạch cũng cười với nàng, "Chúng em đang định trở về."
Nam Việt nghe vậy run lên.
Cái từ "Chúng em" nhẹ nhàng này tiến vào tai, chấn động đến tận trong tim.
Bà chủ lúc này mới giả vờ kinh ngạc nhìn Nam Việt, biết rõ còn hỏi: "Ôi, các cậu ở cùng nhau à. Vị này chính là?"
Giang Cảnh Bạch hào phóng giới thiệu: "Đây là tiên sinh nhà em."
Nam Việt theo lễ tiết gật đầu với đối phương.
"A, chào cậu chào cậu." Bà chủ nhiệt tình đáp lại, "Tôi cứ hỏi sao hai người đứng cùng nhau lại thấy xứng đôi như thế, thì ra là người một nhà."
Giang Cảnh Bạch mỉm cười nhìn nàng, khách sáo hai câu.
"Trung tâm thương mại có quán cá nướng mới, lúc trưa chị vừa đưa thằng bé nhà chị đến ăn, mùi vị cũng không tệ lắm. Các cậu cũng nên ăn cơm đi, nếu chưa nghĩ ra nên ăn cái gì thì có thể đến thử." Bà chủ chỉ tay giới thiệu.
Giang Cảnh Bạch nói tiếng cám ơn, vẫy tay với bà chủ, bảo Nam Việt đưa y đến trung tâm thương mại đối diện quảng trường.
Tầng năm là tầng bán đồ ăn, quán cá nướng bà chủ nói ở chỗ đó.
Nam Việt sóng vai đi cùng y: "Muốn ăn cá nướng?"
Giang Cảnh Bạch hỏi ngược lại hắn: "Anh muốn ăn không?"
Nam Việt không đáp, giơ tay vén màn cửa, ra hiệu y đi vào trước: "Hình như em không thích ăn cá lắm."
Giang Cảnh Bạch quay đầu nhìn hắn, đáy mắt khó nén kinh ngạc.
Y xác thực không thích ăn cá, nhưng làm sao Nam Việt biết được?
Nam Việt thả mành cửa xuống, chuyển mắt liền đối diện với tầm mắt Giang Cảnh Bạch.
Khóe miệng hắn khẽ nâng, đang muốn mở miệng, dư quang thấy phía trước có mấy người trẻ tuổi đùa giỡn, một tay bắt lấy eo thon, nhẹ nhàng kéo người về phía mình: "Cẩn thận vào, đừng có nhìn đông nhìn tây."
Chất giọng trầm thấp gần bên tai, khi nói chuyện phun ra hơi thở nóng bỏng.
Mùi kem cạo râu dễ ngửi phả vào mặt Giang Cảnh Bạch.
Tai y run run, chậm rãi chuyển thành màu hồng nhạt.
Mấy người vừa mua sắm xong đi qua lại ngắm họ một cái, sau đó cười hí hửng trò chuyện rời khỏi.
Tim Giang Cảnh Bạch đập bịch bịch.
Không phải vì bị hắn doạ, mà bởi vì Nam Việt đột nhiên nắm tay y.
Tối hôm qua cũng giống như vậy, cái tay này một khi siết chặt eo, chắc chắn sẽ làm Giang Cảnh Bạch khóc nức nở.
Bóng ma trong lòng quá lớn, y chưa thể tiêu hóa được.
Giang Cảnh Bạch hít sâu một hơi, ảo não nhíu mày, cố gắng bỏ ý nghĩ "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng" ra khỏi đầu óc.
Nam Việt bình tĩnh buông y ra, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Mấy lần trước ăn cơm với em, em ngại gặp tới gắp lui, chỉ ăn đồ ở trước mặt mình."
Giang Cảnh Bạch không tỏ rõ ý kiến, đúng là có chuyện như thế.
"Nhưng ở đó, kế bên em có một đĩa cá chép chua ngọt, rõ ràng khẩu vị ưa ngọt, nhưng số lần gắp lại rất ít." Nói tới chỗ này, Nam Việt nhớ tới hình ảnh Giang Cảnh Bạch vì thích nước sốt chua ngọt nên rất cẩn thận nhai nuốt miếng cá, không nhịn được cười hai tiếng, "Cho nên tôi đoán, có lẽ em không thích cá cho lắm."
Giang Cảnh Bạch lần thứ hai hô lên kinh ngạc.
Đây là một chi tiết rất nhỏ đó.
"Tôi đoán đúng rồi?" Nam Việt nhìn y.
Giang Cảnh Bạch do dự một chút, yên lặng gật đầu.
"Sợ tanh?"
Miệng Giang Cảnh Bạch tự nhiên thấy hơi chua, mất tự nhiên liếm môi một cái: "Không phải... Khi còn bé từng bị mắc xương."
Lúc y sáu tuổi nhà có nấu một nồi canh đủ loại cá, mẹ kế nhanh tay, trực tiếp gỡ cá lớn cho con ruột, ba Giang thấy Giang Cảnh Bạch tha thiết