Editor: Diệp Hạ
Lòng bàn tay Nam Việt tay ấm áp, đầu ngón tay lại man mát.
Hắn không tính là đen, thế nhưng so sánh thì Giang Cảnh Bạch trắng hơn nhiều.
Bàn tay lớn kia bao trùm, chỉ còn nửa ngón tay Giang Cảnh Bạch lộ ra bên ngoài.
Ngón tay trắng nõn thon gọn, nắm trong tay Nam Việt nhìn giống như búp măng.
Thao tác này vừa tao vừa mãnh, đầu óc Giang Cảnh Bạch có hơi load không kịp.
Có thể là do vừa nãy biết Nam Việt để ý không ăn cá, cũng có thể là do động tác của Nam Việt rất thân mật tự nhiên, Giang Cảnh Bạch lại không có mâu thuẫn tâm lý với lần đụng chạm này.
Y sững sờ để Nam Việt dắt lên thang máy, lòng bàn tay mu bàn tay đều bị nhiệt độ người đàn ông nhuộm đỏ, nhiệt độ lại còn tiếp tục lan lên, đi ra gió mới có cảm giác thoải mái chút.
Giang Cảnh Bạch nhớ lại lúc mình đưa tay ra với Nam Việt, càng nghĩ càng cảm thấy như đang làm nũng đòi nắm tay.
Cảm giác này, như bị lăng trì.
Nếu biết trước thì đã nói thẳng kêu hắn đưa một cái túi đồ cho y, nhưng nếu giờ nói thì lại vạch trần hiểu lầm nắm tay, tự nhiên làm Nam Việt lúng túng.
Cân nhắc trên dưới, Giang Cảnh Bạch nhận mệnh nuốt lời nói lại.
Đầu ngón tay y giật giật, có hơi thẹn thùng nắm nhẹ tay Nam Việt, cùng nhau đi qua dòng người tấp nập giữa quảng trường.
Khi Nam Việt đến đã đậu xe ở một bãi đỗ gần cửa hàng hoa.
Giang Cảnh Bạch ngồi ở ghế phó lái, mắt liếc nhìn mình trong kính chiếu hậu, âm thầm vui mừng vì Nam Việt dắt y đi trước mà không chú ý tới sự ửng đỏ của mình.
Kỳ thực bên Nam Việt cũng rất không ổn.
Hắn uống rượu không đỏ mặt, lúc xấu hổ cũng rất khó nhìn ra vết tích, sau khi dắt người ra siêu thị mới hiểu ra, thanh niên không phải muốn tay trong tay với hắn, chỉ là muốn giúp hắn cầm một cái túi đồ mà thôi.
Trong lòng Nam Việt đang muốn dời sông lấp biển, nhưng Giang Cảnh Bạch lại giống bông hoa nhỏ nơi đầu ngọn sóng, trắng trẻo mũm mĩm, vừa thơm vừa ngọt, rất thoải mái, lúc mở cửa xe khóe miệng vẫn còn độ cong ngọt ngọt.
Đặt túi đồ vào cốp sau, Nam Việt cố ý lấy hộp kẹo trái cây kia ra, lúc lên xe một bên thắt dây an toàn một bên đưa hộp kẹo cho Giang Cảnh Bạch.
Giang Cảnh Bạch hai tay tiếp nhận, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Trước giờ đi siêu thị y chưa từng chú ý tới đồ ăn vặt của trẻ em, huống chi đây còn là kẹo nhập khẩu mới ra, y xoay hộp sắt một vòng mới tìm được chỗ mở.
Nắp mở thiết kế dụng tâm như vậy, Giang Cảnh Bạch dĩ nhiên cảm thấy rất mới lạ.
Chờ khi y tìm ra cơ chế bán vô hình để kẹo bắn lên, Giang Cảnh Bạch không khỏi cười nói: "Đây có thể xem là một thứ đồ chơi."
Nam Việt đã bắt đầu lái xe, xuất phát từ an toàn, không thể quay đầu nhìn y.
Nhưng nghe giọng nói vui vẻ của Giang Cảnh Bạch, không khó tưởng tượng ra biểu cảm trẻ con vui vẻ kia.
"Thích?" Nam Việt cũng vui vẻ.
Giang Cảnh Bạch nở nụ cười: "Đóng gói rất có ý tứ."
Viên kẹo tròn vo, màu sắc vàng trắng đan xen, rất dễ nhìn.
Nó ở trên tay Giang Cảnh Bạch hai giây, sau đó tiện đà đưa lên bên mép Nam Việt.
Giang Cảnh Bạch nói: "Hình như là vị dứa."
Nam Việt ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên tay Giang Cảnh Bạch, tiếp đó mới chú ý đến vị ngọt của kẹo trái cây.
Vừa vặn giao lộ nhảy đèn đỏ.
Nam Việt đạp phanh xe, cúi đầu ngậm kẹo vào, dư quang liếc đầu ngón tay trắng loáng êm dịu của đối phương.
Giang Cảnh Bạch nhìn hắn không chớp mắt.
"Ừm, " Nam Việt biết y muốn nghe cái gì, trầm mặc mấy giây, khẳng định, "Là vị dứa."
Giang Cảnh Bạch quả nhiên nở nụ cười, lấy ra thêm một viên nữa, tự mình ăn.
Lần này là vị nho, vỏ bọc đường tan ra, sau đó nước trái cây nồng đậm chảy ra.
Nhắc tới cũng kỳ, khẩu vị y thiên ngọt, nhưng lại rất ít khi mua kẹo ăn.
Có lẽ mấy bài súp gà* trên mạng cũng hoàn toàn không vô dụng, khi còn bé không chiếm được, lớn rồi cũng không muốn nữa.
(*Bài báo có tính nhân văn, giáo dục)
Giang Cảnh Bạch cắn viên kẹo, cảm giác như mình quay về lúc năm sáu tuổi, không thể cưỡng lại đồ ngọt và đồ chơi.
Y nuốt nước trái cây, khóe miệng mím mím.
... Thật sự rất ngọt.
——
Đến nhà, không chờ Nam Việt phân loại đồ xong, Giang Cảnh Bạch đã giục hắn cởϊ áσ khoác cà vạt trước.
Nam Việt nghe lời, treo quần áo lên giá áo chỗ huyền quan.
Giang Cảnh Bạch đến phía sau hắn, mở ngón cái và ngón tay giữa, như đang đo chiều rộng vai Nam Việt, tiếp đó ấn ấn cái vai hắn: "Ở đây rất căng này, còn nói bình thường nữa chứ."
Chính trang có bản hình cố định, phạm vi hoạt động hạn chế, muốn mặc đẹp mắt, không chỉ phải có tỉ lệ cơ thể đẹp, mà tư thế ngồi cũng rất trọng yếu, tự nhiên khá tiêu hao thể lực.
Từ khi bắt đầu tiếp nhận bộ phận sinh ý, Nam Việt quanh năm chuẩn bị chờ thời, nên cũng đã sớm quen, giờ bị Giang Cảnh Bạch đụng vào mới hơi hơi cảm thấy, tầng quần áo này dường dư dán vào thân thể hắn chặt như sáp.
Cánh tay kia dịu dàng y như chủ nhân của nó vậy.
Nam Việt mới vừa bị sờ một cái, xương cốt cả người như mềm nhũn, cơ bắp thả lỏng.
"Em thường bị đau vai sao?" Hắn chú ý thấy thủ pháp Giang Cảnh Bạch rất thành thạo.
"Trước thì có, nhưng bây giờ rất ít khi bị." Giang Cảnh Bạch vô tư cười cười, đi đến nhà bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, "Lúc đi học ngày nào cũng cúi đầu đọc sách, ngồi thời gian dài liền cảm thấy đau cổ."
Cái này cũng là bệnh chung của học sinh và người đi làm bây giờ.
Nam Việt yên lòng, đứng bên cạnh y giúp nhặt rau.
Hai người phân công thoả đáng, hiểu ý phối hợp, dưới làn khói lửa tranh nhau lượn lờ, từ từ đánh đuổi cảm giác quạnh quẽ trên bàn ăn.
Nam Việt mở cổ áo, tay áo bị xắn lên mấy vòng, tuy rằng không được gọi là trang phục ở nhà, nhưng cũng đã cho người khác cảm giác dịu dàng hơn khi làm việc nhiều, ngược lại là rất phù hợp với sự tối giản của căn nhà.
Hắn ăn mấy miếng thịt Giang Cảnh Bạch xào, thỉnh thoảng nhìn về phía thanh niên đẹp đẽ đối diện, nghe y cười nói gì đó, dần cảm thấy lỗ chân lông khắp cơ thể đều bị một dòng nước nóng làm nở ra, lúc này mới hiểu thả lỏng Giang Cảnh Bạch nói là gì.
Nam Việt đang rất thoải mái, lại đột nhiên ý thức được cách trang trí căn nhà khác hoàn toàn so với cách Giang Cảnh Bạch trang trí cửa hàng hoa, ngoại trừ ngoài ban công đầy hoa cỏ xanh um, cơ hồ không tìm được nơi nào khác.
Nam Việt liền liếc mắt nhìn gương mặt sáng rực rỡ