Editor: Diệp Hạ
Độ ấm của trà sữa xuyên qua túi giấy.
Giang Cảnh Bạch ngơ ngác.
Nam Việt đây là hiểu lầm y muốn uống trà sữa?
Chỉ là gửi nhãn dán kết thúc câu chuyện mà, chẳng lẽ đây không phải là cách người hiện đại nói chuyện phiếm sao?
Biểu tình Nam Việt nghiêm túc, động tác cong eo đổi giày cũng có nề nếp.
Loại nam tính thành thục lại đáng yêu này quả thật là phạm quy rồi.
Giang Cảnh Bạch cầm trà sữa, lòng bàn tay ấm lên, lại thấy hơi buồn cười.
Y thuận theo ý tốt của Nam Việt: "Anh muốn uống ly nào?"
Nam Việt cởi hai nút áo, bình tĩnh nói: "Tôi không uống."
Ý là cả hai ly này đều mua cho em.
Giang Cảnh Bạch không ngốc, hắn vừa nói dứt câu tức khắc hiểu rõ.
Câu nói lúc Nam Việt đưa trà sữa cho y, không phải bởi vì không biết Giang Cảnh Bạch thích uống trà sữa như thế nào nên để y chọn trước, mà là bởi vì chỉ biết Giang Cảnh Bạch thích ngọt không lạnh, lại không biết y uống độ ngọt như thế nào, đơn giản mua hai loại.
Hiểu được ý này, móng mèo lúc nãy còn cào người khó chịu lập tức mềm mại, như làm nũng cọ cọ vào lồng ngực.
Rõ ràng còn chưa uống trà sữa, nhưng khi Giang Cảnh Bạch mở miệng, thanh âm lại có vị ngọt nhẹ nhàng của trà sữa: "Quá nhiều, tôi uống không hết."
Y mới vừa về nhà đã uống trà tự pha.
Hai ly trà sữa này đều là size lớn, nếu thật sự uống hết, tối nay phỏng chừng có thể không cần ăn cơm.
Nam Việt nhìn xuống, nhìn hai ly trà sữa với vòng eo nhỏ gọn kia.
Đúng thật là có hơi làm khó người ta.
Hắn gật đầu nói: "Còn lại một ly đưa tôi."
Giang Cảnh Bạch lập tức bật cười, cúi đầu nhìn miếng note trên ly, giữ lại ly nhiều đường.
Không phải y thích càng ngọt càng tốt, mà là khẩu vị Nam Việt bình thường, quá ngọt ngược lại sẽ ngấy.
"Sao lại về sớm như vậy?" Giang Cảnh Bạch hỏi.
Nam Việt mỉm cười, nâng máy tính: "Mang về xử lý."
Vốn dĩ hắn định làm xong việc ở công ty, nhưng nghĩ đến câu "Tôi ở nhà chờ anh" kia, thể xác lẫn tinh thần đều không muốn xa đối phương.
Hai người mỗi người một ly trà sữa, một trước một sau đi vào bên trong.
Vào phòng khách, mắt Nam Việt đảo quanh: "Chưa ăn cơm?"
Giang Cảnh Bạch đi theo phía sau, rũ mắt nhìn tay đối phương, hỏi lại hắn: "Anh ăn rồi sao?"
Không có câu trả lời, nhưng Nam Việt vẫn có hỏi có đáp: "Đã ăn một chút ở nhà ăn công ty."
Trong lòng Giang Cảnh Bạch nghĩ quả nhiên thế.
Giờ đã sớm qua giờ cơm, công ty mặc dù tăng ca cũng sẽ cho nhân viên dùng cơm.
"Tôi cũng ăn rồi." Giang Cảnh Bạch nói dối, "Tôi cho rằng đến khuya anh mới về, vì vậy liền ăn ở ngoài, không nấu cơm."
Lấy săn sóc của Nam Việt, nếu y nói mình còn chưa ăn cơm, Nam Việt nói không chừng sẽ gác công việc sang một bên, sau đó cùng y đi giải quyết cơm chiều.
Nam Việt trầm mặc vài giây, đột nhiên hỏi y: "Ăn cái gì?"
Giang Cảnh Bạch không kịp đề phòng, thiếu chút nữa mắc kẹt: "...... Đồ ăn nhanh."
Quần áo y đã thay, còn rửa mặt trước khi Nam Việt trở về, tóc mai hai bên thái dương cùng lông mày lông mi đều ướt dầm dề, thoạt nhìn như mới vừa tắm xong.
Không ngửi được mùi đồ ăn nhanh cũng có thể hiểu được.
Nam Việt không hoài nghi.
Lát nữa hắn có một video hội nghị, thời gian khá gấp.
Nam Việt sắp đi đến thư phòng, suy xét, vừa về nhà đã lập tức đóng cửa làm việc, hình như hơi không hợp với thân phận người chồng cho lắm.
Hắn dừng chân, đang muốn quay đầu giải thích với Giang Cảnh Bạch hai câu, nói lời xin lỗi.
Kết quả thân thể còn chưa hành động, tiểu tiên sinh nhà hắn đã nhanh chóng bước tới, chủ động mở cửa thư phòng ra giúp hắn.
Tay trái máy tính, tay phải trà sữa, Nam Việt cũng không tự mở cửa được: "......"
Giang Cảnh Bạch bật đèn, sau đó nghiêng người nhường chỗ, tri kỷ cười cười.
Trong nháy mắt kia, Nam Việt vô cùng cảm ơn nhân viên ở Cục Dân Chính đã đóng dấu vào giấy kết hôn.
Hắn nhịn không được cúi người xuống, đối mắt với Giang Cảnh Bạch, mở miệng bảo đảm: "Sẽ xong nhanh rồi đến với em."
Nam Việt vốn định hôn y, nhưng vừa thấy đối phương mở to hai mắt, rõ ràng đã bị hành động bất ngờ của mình dọa.
Hắn kịp thời dừng lại, chỉ thân mật chạm vào trán Giang Cảnh Bạch.
Cửa thư phòng đóng lại.
Giang Cảnh Bạch duỗi tay sờ sờ cái trán của mình, lại cắm ống hút vào ly trà sữa, yên lặng hút một ngụm nhỏ.
Trà sữa ấm áp thơm ngọt tiến vào dạ dày, chậm nửa nhịp làm vành tai hồng lên.
Đã nói dối rằng mình ăn cơm chiều rồi, Giang Cảnh Bạch cũng không thể vào phòng bếp làm chuyện tự vả được.
Y ngồi ở sô pha phòng khách đặt đồ ăn, cố ý chọn sushi không có mùi quá nồng, còn ghi chú nhấn mạnh là khi giao cơm đừng ấn chuông cửa, cũng đừng nói chuyện lớn tiếng.
Nửa giờ sau, sushi đúng giờ đưa đến.
Anh trai đưa cơm có lẽ là người có kinh nghiệm, dùng thủ ngữ bày tỏ mình hy vọng có thể được đánh giá năm sao khen ngợi.
Giang Cảnh Bạch không dùng bàn ăn, chỉ ngồi trên ghế ngoài ban công.
Ăn sushi rất tiện, không cần chú ý chọn lựa.
Giang Cảnh Bạch vừa ăn vừa click phần mềm đọc truyện, đọc qua loa phần tóm tắt cùng bình luận một lần, sau đó bắt đầu xem từ chương 1.
Tình tiết câu chuyện chặt chẽ, dùng từ thẳng thắn, khúc dạo đầu thẳng đến chủ đề, thoáng vài nét bút đã có thể khiến người đọc cảm thấy lãnh lẽo.
Giang Cảnh Bạch lật qua mấy chương.
Nhìn thấy ác quỷ nhấm nuốt tròng mắt người sống, y gian nan nuốt xuống miếng sushi cuối cùng, lưu loát dọn hộp, trong 30 giây rửa tay súc miệng, sau đó nhanh chóng chui vào trong chăn.
Y mới vô cái thế rất an toàn, trang sau tiểu thuyết liền xuất hiện nữ quỷ thâm tình dán mặt vai chính đang ngủ.
Giang Cảnh Bạch giật mình nằm thẳng, sống không còn gì luyến tiếc.
Nói đến cũng thật mất mặt, nhờ bóng ma lúc nhỏ, Giang Cảnh Bạch không chỉ có trời sinh sợ đau, còn ghét bóng tối, nhân tiện sợ quỷ.
Đọc thêm mười chương nữa, y càng cảm thấy yêu cầu của tác giả quá làm khó y rồi.
Không thể không nói, tiểu thuyết này nổi cũng rất đáng.
Cao trào lôi cuốn, nguyên tố thần quái cũng cực kỳ khủng bố, dễ dàng khiến cho người xem lâm vào vòng tuần hoàn càng sợ càng muốn xem, càng muốn xem càng sợ.
Dù sao cũng là buổi tối, Giang Cảnh Bạch càng cảm thấy sợ hơn gấp nhiều lần.
Y xuống giường kéo bức màn che bóng đêm, phòng ngủ chính bừng sáng.
Giang Cảnh Bạch luôn cảm thấy có gì đó ở đằng sau, trong phòng tĩnh như có quỷ.
Y nghĩ đến thư phòng Nam Việt, tay chân nhẹ nhàng tiến đến cạnh cửa.
Suy nghĩ gián đoạn dễ dàng ảnh hưởng đến công việc.
Giang Cảnh Bạch không chắc