Editor: Diệp Hạ
Con mồi rơi vào cạm bẫy đều không có kết quả tốt.
Bất kể là ăn ngon, hay là nhìn đẹp.
Kết cục thê thảm, hiếm có ngoại lệ.
Đặc biệt là như Giang Cảnh Bạch, ngọt ngào béo ngậy, cũng không lạ khi bị tay thợ săn sống sờ sờ giày xéo một trận từ trong ra ngoài.
Con người một khi bị ép vào đường cùng, chỉ cần còn một hơi thở cuối, giới hạn cũng sẽ đột phá.
Còn sống là còn chiến đấu.
Giang Cảnh Bạch đi xuống địa ngục lần thứ hai, năng lực chịu đựng của thân thể tăng cường không ít.
Ít nhất thì y không bất tỉnh đến hai giờ chiều.
Nhưng chờ khi y tỉnh lại, Nam Việt đã đi làm trước.
Giang Cảnh Bạch eo mông bủn rủn, chân tay không còn chút sức lực nào.
Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên trong lớp chăn, giống như một sợi mì trắng nõn được kéo ra từ bát súp.
Mà nước súp cũng bị uống cạn.
So với lần nước, nên quen cũng quen, nên sợ cũng càng sợ hơn.
Giang Cảnh Bạch khoát tay lên trán, hai mắt nhìn trần nhà.
Đau quá.
Thật sự đau quá.
Y mới vừa qua loa nhớ lại một lần, càng nghĩ càng hù người.
Tối hôm qua y hiếm thấy không có vừa bắt đầu đã đánh mất khả năng nói chuyện, sợ sệt cầu xin Nam Việt từ từ, Nam Việt cũng theo y, xác thực chậm rãi hơn lần ở nhà tắm kia rất nhiều.
Từ nông tới sâu, rất vững vàng.
Nhưng Giang Cảnh Bạch vẫn khóc sướt mướt không thôi.
Nghĩ tới đây, Giang Cảnh Bạch trở mình, ôm lấy cánh tay đầy dấu hôn, khổ không thể tả mà phát ra một tiếng thật dài.
Làm dạo đầu đầy đủ.
Nam Việt có kinh nghiệm, kỹ thuật cũng ổn.
Y cần phải... Hẳn là cần gỡ bỏ phòng tuyến tâm lý nhỉ?
Giang Cảnh Bạch không quá chắc chắn, nhưng lúc này thực sự không để ý tới cái gì mà phòng tuyến không phòng tuyến, duy nhất không thể nghi ngờ, là bóng ma trong lòng y ngày càng lớn.
Thứ kia của Nam Việt quá kinh người, vừa tiến vào, cho dù là thần tiên cũng bị chày quỷ giáng xuống đâm chết.
Bây giờ là mười giờ sáng, mặt trời đã lên cao, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua khe hở chiếu một góc giường rực rỡ, xua tan hơn nửa tối tăm trong phòng ngủ.
Phòng ngủ chính dùng rèm hai lớp, bên ngoài là màn cửa sổ hờ, lọc ánh sáng êm dịu, thông khí thông gió, bên trong là lớp vải bố dày, dùng để che nắng.
Giang Cảnh Bạch sống một mình quen rồi, không thích nhất chính là khi tỉnh lại sau giấc ngủ, chỉ có một mình đối mặt với căn phòng đen kịt.
Vào đêm đầu tiên chuyển nhà, y kéo rèm chừa một khoảng trống nhỏ, sau khi ngủ với Nam Việt thì mới kéo rèm kín lại.
Nhưng mà dường như Nam Việt đã đoán ra tập tính của y từ ngày đầu tiên, nếu hắn dậy sớm hơn thì sẽ mở lớp rèm bên trong ra một chút, không ảnh hưởng giấc ngủ, cũng không đến nỗi quá tối.
Ngày hôm nay cũng giống như thế.
Giang Cảnh Bạch ngồi dậy, nhìn tia sáng trên sàn nhà ngơ ngẩn một lát, xuống giường bắt đầu rửa mặt thay quần áo.
Y mở tủ quần áo, phát hiện chính trang của Nam Việt đã bị chuyển qua một bên, thay vào đó là những bộ quần áo phơi trên ban công ngày hôm qua treo ở giữa.
Tầm mắt Giang Cảnh Bạch khựng lại, bàn tay đang tìm quần áo cũng ngừng lại, nửa ngày sau mới "phụt" một tiếng, bị sự cẩn thận tỉ mỉ của Nam Việt làm cười rộ lên.
Quần áo cotton mặc ở nhà cần treo trong tủ để không bị nhăn?
Y tùy ý chọn một cái qυầи ɭóŧ mặc vào, quần áo thì chọn đồ thể thao chất vải nhẹ nhàng.
Trên dưới đều đã mặc xong, Giang Cảnh Bạch treo áo sơ mi của Nam Việt trở lại chỗ cũ, xếp gọn gàng những bộ quần áo đã bị nhăn, đặt vào một góc.
Trong phòng bếp có để sẵn cháo như mọi ngày.
Giang Cảnh Bạch lấy ra một chén, dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, hâm nóng trong lò vi sóng, rồi tự mình nấu một ít đồ ăn kèm, thêm một phần mì nhỏ và ăn cùng với bữa sáng do Nam Việt làm, cũng coi như đây là bữa trưa luôn.
Ngày đó sở dĩ thống nhất hẹn trước với Lâm Giai Giai, chính là vì giảm bớt thời gian ở cửa hàng hoa.
Lần này Giang Cảnh Bạch đến cửa hàng vào buổi trưa, Lâm Giai Giai không thấy kỳ lạ nên cũng không đùa giỡn, gác lại chuyện trong tay đưa qua một xấp phiếu nhỏ, nói: "Tớ đã in giúp cậu mấy đơn cậu nhận hôm qua. Bên trên là giao vào ba đến năm giờ chiều, bên dưới là sau bảy giờ, chú ý thời gian."
"Được." Giang Cảnh Bạch đáp một tiếng.
Tối hôm qua tiêu hao sức lực quá lớn, thức dậy lại sớm hơn lần trước, có lẽ vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, Giang Cảnh Bạch vừa ra cửa không bao lâu đã thấy bắp đùi như nhũn ra, cứng rắn chống đỡ đến cửa hàng, tạm thời không muốn nhúc nhích.
Lâm Giai Giai nhìn y vừa vào cửa hàng đã chiếm "bảo toạ" của mình, miệng dao găm tâm đậu hủ: "Làm sao thế này? Đừng nói với tớ là cậu cũng muốn làm Tam Lang* bị bệnh cũng ra trận nhé, tớ còn không có nghèo đến nỗi thiếu ít tiền này."
(三郎: tra gg thì ra nhân vật Saburo trong một bộ anime nào đấy, mình không rõ lắm)
Nói xong lại quan sát Giang Cảnh Bạch vài lần, tự phủ định: "Không, gương mặt rạng rỡ trắng hồng này của cậu, nói bị bệnh thì bác sĩ cả nước sẽ đấm cậu chết."
Giang Cảnh Bạch vùi người trên ghế lười, lật xem từng phiếu đơn hàng.
Y có năng lực làm việc, càng có thiên phú bổ trợ, mới xem yêu cầu của khách mà đã nghĩ ra bản thảo trong đầu: "Cho tớ mượn nghỉ một lát, cuối tháng trả tiền thuê cho cậu."
"Được thôi." Biết y không phải ngã bệnh, Lâm Giai Giai quay đầu lại tiếp tục bận việc của mình, "Chắc là ông chủ Giang coi trọng phong thuỷ chỗ này, hôm qua mới ngồi một lần mà đã nhớ mãi không quên."
Cả người Giang Cảnh Bạch không có sức sống, không rảnh đọ võ mồm với bạn thân.
Chờ khi hai chân không run nữa, Giang Cảnh Bạch đứng lên, nhờ học trò giúp đi mấy loại hoa cần dùng, mình thì buộc chặt tạp dề đứng ở bàn làm việc.
Học trò hôm nay bị gọi tới là một cô bé vừa tốt nghiệp trung học.
Cô tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm, chân trước vừa rời tháp ngà* trường học, chân sau đã tiến vào bầu không khí hoà thuận ấm áp này, không bị mắng cũng không ngã té ngã, khi nói chuyện thường không dùng đầu óc.
(*Thế giới riêng tách biệt với xã hội, tác giả muốn nói là bạn vẫn chưa bước chân ra đời, chưa chính thức lăn lộn trong xã hội)
Các cô gái thường tinh tế, cô ở bên cạnh ông chủ ghi vài chữ, đôi mắt đã nhìn vào đồ thể thao