Minh Ca: Đương nhiên tôi sẽ không từ chối anh rồi ~(≧▽≦)/~ Chẳng qua, nghĩ đến việc sau khi mình đã lấy hết toàn bộ gia sản ra, số dư trong tài khoản chỉ còn là số 0.
Minh Ca: Cảm giác thân thể như bị đào rỗng ~(┯_┯)~ - Chỉ cần tới ngân hàng đổi chi phiếu, 500 vạn sẽ xuất hiện ở trong tài khoản, Hàn Sâm lập tức vui mừng mà khóc ra nước mắt, trong lòng bình tĩnh lại.
Lúc anh ta xoay người lại, bàn tay mềm mại của Minh Ca nâng lên, đôi môi đỏ tuyệt mỹ cong nhẹ, “Dừng lại, khỏi cần phải nói mấy lời lẽ sướt mướt gì gì đó.
Nếu như thật lòng muốn cảm tạ tôi, vậy thì hãy xử lý chuyện đoàn làm phim cho tốt vào.
” Chỉ một câu cảm ơn đơn giản thì không đủ để biểu đạt sự cảm kích của Hàn Sâm.
Khi mộng tưởng tưởng như sắp vùi vào cát, là cô gái trước mặt này đã rộng lượng giúp đỡ, để cho anh ta hoàn thành tác phẩm đầu tay, cũng như tâm huyết của anh ta —— tuyệt xứ phùng sinh (1).
(1) Cho thấy hoàn cảnh éo le, cần tương trợ mới không bị tuyệt.
Rất nhiều năm về sau, khi vị quỷ tài tương lai của giới đạo diễn này đạt tới trình độ cao mà người thường không có cách nào với tới được, trong khoảnh khắc đứng trên đỉnh cao, cầm cúp dưới ánh đèn sân khấu, trong lòng lại nhớ lại cái chuyện nhìn như thật tầm thường này, nhưng ở một mức độ nào đó đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời anh ta.
Cô gái đứng dưới ánh mặt trời, ngũ quan tinh xảo như được mạ một vầng hào quang vàng nhạt, dùng giọng điệu bình tĩnh lãnh đạm nói: “Hàn Sâm, tôi tin vào năng lực của anh.
” Đương nhiên, đây là những chuyện về sau.
Giờ khắc này, vị đạo diễn trẻ tuổi này còn chưa có trưởng thành, đột nhiên trong