Hàn Sâm là người rất có đạo đức nghề nghiệp, vô cùng nghiêm túc không chút cẩu thả nào đối với tác phẩm, chẳng sợ phải mạo hiểm bị nhà đầu tư rút vốn, anh ta cũng không đồng ý để cho tiểu tình nhân của nhà đầu tư diễn vai nữ chính của anh ta.
Cuối cùng, nhà đầu tư lớn nhất dưới cơn tức giận liền rút vốn, đoàn làm phim liền rơi vào nguy cơ phải giải tán.
Ngay cả người bạn tốt nhất của anh ta cũng không hiểu được anh ta, trước khi phất tay áo bỏ đi đã mạnh mẽ chất vấn.
“Cậu có biết đó là bao nhiêu tiền không? Một ngàn vạn! Không có một ngàn vạn này, đoàn làm phim của chúng ta một bước cũng khó đi, còn nói gì tới mộng tưởng?” “Còn không phải chỉ là nữ chính thôi sao, cô ta muốn diễn Trang Khương thì cứ để cho cô ta diễn, chỉ cần này bộ phim này hot lên, chúng ta thành đạo diễn nổi danh, đến lúc đó có rất nhiều nhà đầu tư chủ động tìm tới cửa, không cần phải nín nhịn cơn giận nữa!” “Có một người cùng họ, Hàn Tín là người sống cách đây 800 năm trước, thời niên thiếu vì nghèo túng mà phải chịu nỗi nhục chui qua háng người khác, nhưng mà sau đó ông ấy lại được phong hầu bái tướng, (2) vị cực nhân thần, nhắc tới nỗi khuất nhục ngày đó còn được khen một tiếng người tài.
”(2): thời đại quân vương dùng để chỉ người có địa vị cao nhất trong các bộ trưởng.
“Hàn Sâm,