Cô bé dẫn ba người vào núi, trên đường đi cứ vòng tới vòng lui trong rừng, không biết đã qua cùng một chỗ bao nhiêu lần nữa. Nhóm người phái Khô Sơn chỉ im lặng theo chân, tuyết dày khiến bước đi nặng nhọc, vậy mà cô bé lại bước êm ru như bước trên đất bằng.
Đi mỏi, cô bé sẽ nhảy lên lưng chó mà tiếp tục hành trình.
"Muội là Dẫn Đăng." Cô bé vui vẻ ngâm nga, "Lần này dẫn được hai khách quý về, cha mẹ nhất định sẽ khen muội."
Diêm Thanh tiến lên mấy bước: "Gần đây ngoại trừ người thôn Tức, muội còn gặp vị 'khách' nào không?"
Dẫn Đăng ngẫm nghĩ chốc lát: "Không, chỉ có một mình muội dẫn đường. Ca ca muốn tìm người quen à? Đợi về thôn muội hỏi mẹ xem sao."
Không được sự chào đón của Dẫn Đăng, Doãn Từ đi cuối cùng đội ngũ. Y tập trung quan sát xung quanh, cảm giác bức bối dâng lên trong lồng ngực.
Xung quanh bày thứ thuật pháp mà y chưa gặp bao giờ. Hơi thở thuật pháp rất yếu, nhưng cảm giác áp bức lại không hề kém. Người bình thường tới đây sẽ vô cớ cảm thấy khó chịu hoặc là sợ hãi.
Quy mô thuật pháp lớn khủng khiếp, Doãn Từ cũng không thể tìm ra giới hạn.
Y liếc nhìn Thời Kính Chi mấy lần. Dù chỉ là hàng tiện tay vơ được nhưng sư phụ của y lại vượng y vô đối- mới quen nhau chưa đầy một tháng, Doãn Từ đã được gặp rất nhiều sự kiện hay ho và mới mẻ.
Tuyệt vời.
Thời Kính Chi có nội công thâm hậu nên không bị trận pháp làm ảnh hưởng. Diêm Thanh thì xui hơn, chịu ảnh hưởng liên tục của thuật pháp khiến cậu ta choáng váng, nôn mửa mấy lần.
Doãn Từ coi cậu ta như chuẩn mực của "người bình thường", Diêm Thanh nôn ba lần thì y nôn hai lần. Thời Kính Chi trưng ra bộ mặt thấu hiểu hồng trần mà tiếp tục tiến lên trong tiếng nôn ọe thay nhau phát ra của hai người đằng sau.
Ba người đi từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn.
Lời cô nhóc nói không có gì phải nghi ngờ thêm nữa- cái nẻo đường quỷ tha ma bắt này thì đừng nói đến loài người, có là khỉ quen sống trong rừng núi hợp tác chạy băng băng hết một trăm tám mươi năm cũng chẳng thấy đường ra.
Cuối cùng bọn họ dừng chân chính giữa khu rừng, nơi này có một Thần điện.
Thần điện được xây theo cấu trúc cổ xưa, không lớn nhưng sạch sẽ, hoàn toàn tách biệt khỏi không gian xung quanh. Trông cứ như được xúc thẳng từ thành nào đem tới.
Điện thờ không treo bảng, cửa đóng chặt.
Dẫn Đăng nhảy khỏi lưng chó, cố kiễng chân, dùng vòng tay nắm cửa gõ cửa ba lần.
Thời Kính Chi đã xuống cuối hàng từ bao giờ. Hắn vừa hà hơi ra tay vừa lặng lẽ liếc nhìn- một con chim sẻ mập sà xuống làm cong cả cành cây.
Hắn khẽ lắc đầu và ra hiệu gì đó với con chim. Chim sẻ nghiêng đầu nhìn hắn chốc lát rồi bay đi cùng thân hình ục ịch.
Đúng lúc ấy cánh cửa chậm rãi mở ra.
Bên trong là cảnh tượng đổ nát, không có nhang đèn thờ cúng, không có cả tượng thần. Bàn thờ hiu hắt được bao quanh bởi tấm vải bố tróc chỉ buông rủ.
Đoàn người vừa vào, cửa thần điện đã tự động khép lại.
Dẫn Đăng sải chân nhảy lên bàn thờ, đi về phía bức tường đằng sau đó. Thời Kính Chi dụi mắt- tấm ván gỗ đỏ vừa rồi còn là lưng bàn thờ, nay lại bỗng chốc hóa thành một lối đi.
Lối đi không quá dài, gió ấm từ đâu hắt lại làm tinh thần khoan khoái. Băng qua lối đi, tầm mắt đột nhiên được trải rộng. Ba người phái Khô Sơn dừng bước.
Dẫn Đăng xoay người, khua khua hai cánh tay ngắn ngủn với vẻ mặt đắc ý: "Xem này, đẹp chứ?"
Không, Doãn Từ thầm nghĩ. Diêm Thanh thì y không biết, chứ Thời Kính Chi thì khả năng cao là đang sợ cứng cả người.
Bên ngoài vẫn là những ngày trời đông buốt giá, vậy mà nơi này lại ấm áp hơi xuân. Trời xanh trong, không có mây hay tuyết. Hoa dại rực rỡ mọi nẻo đường, gió đưa hương thanh nhã thoảng nơi nơi. Hoa màu mơn mởn ngoài thửa ruộng, ruộng đất chỉnh tề và rộng lớn. Đường đi được lát đá, hết thảy đều sạch sẽ như vừa được gột rửa.
Gái trai qua lại dù không đến mức đẹp tựa thần tiên, thì cũng đủ tiêu chuẩn xinh xắn hồng hào.
Quay đầu, sau lưng bọn họ nào còn đường hầm chi nữa, chỉ còn lại một cây cầu đá nhỏ bắc ngang gò đất.
Đường hầm ban nãy hóa thành vòm cầu ngắn ngủn. Bên kia cầu là sắc xuân dập dờn mở đến bao la.
Không có thần điện, cũng không có núi rừng.
Nếu ghé thăm vào mùa xuân hạ, thì nơi này quả thực là tiên cảnh. Nhưng trên thực tế họ đã bước vào giữa mùa đông, khiến cho nơi đây trở nên giống ảo cảnh hơn bao giờ hết.
Thời Kính Chi đã được trải nghiệm "mộng tưởng trong mơ" dưới quỷ mộ, thử nhiều đầu nhức, hắn không muốn phải gặp lại nó thêm lần nào. Nét mặt hắn nghiêm lại, không thể hiện một vẻ tán dương nào.
Thấy họ không hưởng ứng, Dẫn Đăng bĩu môi cong vút. Cô bé quay đầu nhào vào lòng người đàn bà đằng sau: "Mẹ, con dẫn về được hai vị khách quý!"
Người đàn bà có dung mạo đẹp và thân hình nở nang. Bà ta ngẩng đầu cười với Thời Kính Chi: "Lang quân thay đồ mới đi, lát nữa sẽ nóng đấy."
Nói đoạn bà ta xoa đầu Dẫn Đăng: "Đi tìm cha con, bảo cha mang hai quần áo mới đến."
Dẫn Đăng reo lên một tiếng rồi dắt khuyển yêu hớn hở rời đi.
"Miên tỷ, ba... hai vị này là bạn ta, cứ để ta tiếp. Nhà ta có mình ta thôi nên cũng tiện chăm sóc." Một giọng nói truyền tới từ đằng sau.
Ba người quay phắt lại.
Một người trẻ tuổi đang mỉm cười ngồi bên mép cầu đá.
Người này có cặp mắt lá liễu, đuôi mắt phải có nốt ruồi màu đen. Mặt mũi hắn ta trông thanh tú và lanh lợi, không thoát tục như thầy trò phái Khô Sơn, nhưng lại có vẻ thân thiện dễ gần.
"A Tứ!" Diêm Thanh hô to.
A Tứ chào cậu ta đầy khách sáo, không đáp lại thêm gì mà chỉ tiếp tục nhìn người đàn bà: "Miên tỷ, ta dẫn người về trước."
Miên tỷ cười nói: "Được rồi. Nếu khách không mặc vừa đồ của cậu thì cứ nói với ta, ta đổi cho cậu."
"Vâng."
A Tứ liền dẫn đường cho ba người. Trên đường đi hắn ta tuy cười nhưng thái độ khá hời hợt, hỏi gì cũng không đáp. Diêm Thanh sắp bùng nổ đếp nơi thì cuối cùng cũng đến chỗ ở của A Tứ.
Gian nhà rộng rãi sạch sẽ, đủ cho bốn người. Đồ đạc bên trong giản dị, mặt gỗ được mài sáng bóng. Chẳng qua giường thì lộn xộn, quần áo bừa bãi khắp nơi, trên bàn còn vứt con dao lóc thịt.
Vào nhà đóng cửa lại, A Tứ nhìn xung quanh một cách cảnh giác. Sau khi chắc chắn bốn bề vắng lặng, hắn lập tức níu cổ áo Diêm Thanh, nhấc một nam tử hán thân cao tám thước như cậu ta lên khỏi mặt đất.
"Không phải ta bảo ngươi chạy đi rồi à?" Ôn hòa trên mặt hắn ta tiêu tan sạch bách, chỉ còn lại vẻ cáu giận. "Đây là chạy của ngươi? Chạy vào ổ giặc? Hả?"
"Ta lo lắng cho ngươi..." Diêm Thanh hoảng hốt.
"Ngu xuẩn! Ta mạnh hơn ngươi mà còn không chạy thoát, ngươi đến tuẫn táng với ta à? Thế thì thôi đi, ngươi còn..."
A Tứ khách khí cười một tiếng với hai thầy trò phái Khô Sơn, tiếp theo quay đầu lại tiếp tục quắc mắt.
"Ngươi còn vơ được hai người đến gánh tội cùng? Người ta là người vô tội!"
Thời Kính Chi vội đứng ra giải thích: "Tiểu huynh đệ, bên ngoài giá lạnh, chúng ta dừng chân trú đêm trong nhà nên mới chậm trễ để người ta bắt được, cũng không phải do Diêm Thanh xui khiến. Hôm qua hắn đã kể với chúng ta chuyện của ngươi, ngươi chính là Tô Tứ Cẩu kia à...?"
Nào ngờ càng giúp càng tiêu.
"Ngươi nói với bọn họ ta tên Tô Tứ Cẩu?! Ngươi ăn luôn cái tên mới chính ngươi đặt cho ta rồi hả?!"
"Tô Tứ, Tô Tứ ngươi thả ta xuống đã." Diêm Thanh hòa nhã nói, "Các vị, vị này là bạn của ta, Tô Tứ. Tứ trong phóng tứ (*). Bản thân ta đổi họ, nên cũng tiện sửa tên cho hắn."
(* hành động theo ý mình)
Lúc này Tô Tứ mới buông tay, Diêm Thanh xoa xoa