Doãn Từ dùng số nguyên liệu thừa ra làm cho sư phụ hai tảng trứng rán rau và một đĩa rau xào. Lúc quay trở lại y thấy Diêm Thanh đang cố nhồi bánh hấp vào miệng như thể muốn khiến mình chết nghẹn. Trong khi Tô Tứ thì quỳ một chân trước Thời Kính Chi đang có vẻ suy tư điều gì đó một cách nghiêm túc.
Khuôn mặt sư phụ của y vốn đã mang tà khí, thế nên lúc nghiêm túc trông ra lại đáng sợ vô cùng.
"Sát thủ giáo Xích Câu?" Thời Kính Chi chậm rãi hỏi.
"Phải. Ta đã hứa với Tam Tử sẽ nói với các ngươi. Khi các ngươi xuống cấm địa, ta vốn định đưa hắn cùng chạy trốn."
Giang hồ có không ít kẻ ẩn danh cố ý học thân pháp của y, do đó trước kia Doãn Từ vẫn không dám chắc chắn. Hiện giờ xem ra Tô Tứ không nói dối, hắn ta thật sự là người của giáo Xích Câu?
Vậy thì non nớt quá.
Cụ cố tổ của giáo Xích Câu lắc đầu rồi bưng thức ăn lên trước mặt Thời Kính Chi. Vẻ mặt uy nghiêm của Thời Kính Chi tức thì có dấu hiệu tan vỡ, may là hắn cố nhịn được.
"Chưa vào môn đã phản bội môn, giỏi lắm. Nhận ngươi bây giờ vẫn còn quá sớm, xem thái độ của ngươi rồi lại tính tiếp." Thời Kính Chi phất tay, không tiếp tục làm giá nữa. "A Từ về rồi, không bằng bàn chuyện Diêm Bất Độ trước đi."
Tô Tứ nhướng mày: "Quy tắc 'gϊếŧ ba lần' không áp dụng được lên giáo đồ đào tẩu, giáo Xích Câu sẽ truy đuổi ta đến cùng. Nhận ta nghĩa là các ngươi cũng phải rước phiền hà vô tận. Vậy mà vẫn muốn 'xem thái độ của ta'?"
"A Tứ!"
"Không sao, Tam Tử. Nói thì nói hết ra đi, ta cũng sẽ không lợi dụng chưởng môn của các ngươi."
"Không phải, ý ta là ngươi phải chú ý thái độ của ngươi, thật là..."
Thời Kính Chi ngậm miếng trứng rồi bình tĩnh quay đầu: "Không sao, dưới quỷ mộ ta đã đắc tội Ô Huyết bà đến cùng cực rồi. Giờ bà ta chỉ hận không thể đày ta xuống tầng mười tám địa ngục ấy chứ. Dù có biết ta nhận ngươi thì bà ta vẫn phải đào xong tầng thứ mười chín đã."
Tô Tứ không nói nên lời. Môn phái này có đáng tin không, sao cứ có cảm giác ngay giây sau đã bị giáo Xích Câu dập tắt luôn thế. Một người muốn trốn giáo Xích Câu như hắn ta gia nhập vào liệu có phải một nước đi sai lầm hay không?
Hiểu suy nghĩ của Tô Tứ, Thời Kính Chi tiếp lời đầy ẩn ý: "Nên nếu nói cả thiên hạ này ai là người muốn tránh giáo Xích Câu nhất, thì tất phải là ta. Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ phản giáo, mà ta còn giẫm tới giẫm lui lên mặt giáo chủ bọn họ kia kìa."
Tô Tứ: "..."
Chẳng trách khi nghe tin mình bị giáo Xích Câu truy bắt, Diêm Thanh lại tỏ vẻ kỳ quặc đến thế- thì ra nơi mình sắp gia nhập không phải phái Khô Sơn, mà là gia đình chuột cống.
Vấn đề là, lại còn rất hợp.
Thấy cuộc thảo luận bắt đầu bị đẩy đi lạc hướng, Doãn Từ liền gắp rau bón cho sư phụ. Thời Kính Chi đã đói cồn cào sau khi tiêu hao quá nhiều năng lượng, nay đồ ăn ngon trước mắt, hắn ta bèn càn quét sạch sành sanh.
Thời Kính Chi im lặng, hai người lại nhìn sang phía Doãn Từ.
"Cấm địa phá hủy pháp bảo dịch dung của ta." Doãn Từ nói có lệ.
Với khuôn mặt này của Doãn Từ, Tô Tứ và Diêm Thanh không hỏi thêm nhiều. Một Thời chưởng môn đã đủ trêu ong ghẹo bướm, giờ đại đệ tử nhà hắn cũng thuộc cùng một giuộc thì không ổn chút nào, tốt nhất là giấu được bao nhiêu thì giấu bấy nhiêu.
Có điều lúc này hai thầy trò ngồi chung một chỗ, hai khuôn mặt không đậy không che, khiến người xem choáng đầu hoa mắt.
Diêm Thanh: "Chưởng môn, làm gì tiếp theo đây?" Diêm Thanh vừa hỏi vừa kiên quyết nhìn Bạch gia, dáng điệu mang hơi hướm của sắc tức là không.
Thời Kính Chi: "Đêm xuống ta sẽ đến chỗ thần nữ xem sao. A Từ thì..."
Doãn Từ rũ bỏ nửa lớp thân phận, hành động tiện lợi hơn hẳn: "Ta sẽ đi theo, ta có thể xem giúp pháp trận ấy. Gặp người dân ta sẽ giả câm, hết thảy nhường sư tôn lo liệu."
Lần này có đến hai người cần giả thần giả quỷ. Tô Tứ phải tận dụng hết đống vải trắng bọc đồ lặt vặt mới chế ra được hai "tiên nhân" áo trắng tung bay.
Nhân lúc bóng tối buông màn, hai "tiên nhân" hếch cằm ưỡn ngực tiến vào chỗ ở của thần nữ với điệu bộ tương đối ra trò. Để trông thêm phần hoành tráng, Thời Kính Chi còn phủ lửa lên cờ nhằm đảo bảo cho ánh sáng chói lọi liên tục tản ra xung quanh mình.
Tiếc rằng có một con Bạch gia đi nghênh ngang chốt đuôi đội ngũ, làm tiên khí tức thì giảm đi một nửa.
Người dân đùn đẩy lẫn nhau, không ai dám tiến lên thắc mắc, cuối cùng Miên tỷ đành phải thay mặt mọi người ghé đến hỏi han.
"Dẫn Đăng đã khỏe hơn nhiều, đa tạ thượng tiên cứu giúp." Hốc mắt Miên tỷ còn hoe đỏ, "Nghe nói Doãn lang bỏ mạng bên dưới, ta..."
Thời hồ ly cũng tỏ vẻ bi thương tột cùng: "Vốn dĩ chúng ta đến nơi này để cứu viện thần linh, lại cũng có duyên với đứa trẻ này. Dẫn Đăng được bình yên, A Từ dưới suối vàng có biết cũng sẽ thấy vui mừng."
Doãn lang đứng sau lưng hắn im phăng phắc.
Miên tỷ lau nước mắt: "Về sau ngày này hàng năm ta đều sẽ dâng hương cho Doãn lang. Thượng tiên, thần nữ đại nhân thật sự là yêu nữ sao? Ta nghe Dẫn Đăng kể việc thành tiên là giả dối, vậy rốt cuộc..."
Thời Kính Chi tỏ vẻ cao siêu mà lắc đầu: "Đã đến rồi, thì ngươi cũng theo ta đến xem đi."
Tuy thần nữ đã mất nhưng danh thế vẫn còn hiện hữu. Nơi ở của ả ta bị Tô Tứ và Diêm Thanh khoắng loạn lên, mà cũng không một ai dám tiến vào xem xét.
Đêm lạnh như nước, cây đổ bóng rung rinh khiến khoảng sân càng thêm u ám.
Quanh phòng ngủ của thần nữ được thiết lập hai pháp trận cực mạnh. Trận này vô cùng hung hiểm, quả thực không phải thứ mà hai người trẻ tuổi như Tô Tứ và Diêm Thanh có thể giải phá. Thời Kính Chi và Doãn Từ đưa mắt nhìn nhau, thế nào mà lại trông ra được mấy phần cấu kết làm việc xấu.
Nhân lúc Miên tỷ không chú ý, Doãn Từ kéo sư phụ đến cạnh mình rồi lặng lẽ nói: "Ông nội ta..."
"Ông nội ngươi dạy ngươi phá pháp trận, nhưng phá trận cần nội lực, mà ngươi thì không có." Thời Kính Chi lập tức hiểu luôn, "Nào, lên đi."
Doãn Từ gật đầu rất hài lòng. Hai thầy trò cầm chung một cột cờ, Doãn Từ áp lòng bàn tay lên mu bàn tay Thời Kính Chi, tay còn lại ôm hờ eo hắn. Sau trận chiến dưới cấm địa, độ phối hợp giữa hai người đã gần như hoàn mỹ. Bước chân họ uyển chuyển và ăn khớp, tựa như là nhảy múa.
Theo suối lửa vàng chao lượn rực rỡ, mắt trận bị phá tan từng chút một. Đao gió tứ tung và cuồng bạo, không có sắc máu, chỉ có vải trắng y phục và tóc đen như tơ lồng lộng giữa đất trời.
Màn đêm chớp sáng cảnh như thơ, không có gì chứng minh phận "tiên gia" thuyết phục hơn cảnh tượng ấy.
Người dân yên lặng. Diêm Thanh, Tô Tứ thì thơ thẩn thơ tha, một kẻ nhìn trời, một người nhìn đất. Tô Tứ ôm Bạch gia, cố tình siết chặt mỏ nó, sợ nó tức cảnh làm thơ rồi oang oác mấy tiếng phá hỏng bầu không khí.
Bạch gia giận dữ giương căng cổ, hai cái vòi thịt dựng thẳng tắp.
Pháp trận bị phá giải thành công không lâu sau đó. Hai thầy trò rốt cuộc tách khỏi nhau mà Bạch gia cũng có được tự do một lần nữa. Nó đớp ống quần Tô Tứ, mãi đến lúc bốn người vào phòng thần nữ mà nó vẫn không chịu buông ra.
Phòng thần nữ xông hương tao nhã, nhưng tập trung chú ý vẫn sẽ ngửi ra được mùi hủ lậu đặc trưng của người già. Trong phòng bày đồ đạc chỉnh tề, mặt tường treo đầy tranh chữ, nhìn qua không thấy có gì khác lạ.
Gian phòng rất lớn, bàn thờ Thần quân Đế Ốc được bố trí một đầu. Mặt tường phía sau bàn thờ được sơn màu đỏ thẫm với những nét phù điêu tinh xảo.
Thời Kính Chi hít hít, bàn tay liên tục ve vuốt mặt tường. Chốc lát, mặt tường bị hắn chọc cho phát ra một tiếng kêu răng rắc rồi tách mở sang hai bên.
Miên tỷ giật lùi về sau, suýt thì ngã ngồi xuống đất.
Là máu.
Tường mở ra để lộ một gian rỗng, bên trong đặt kệ gỗ cao mấy chục tầng, trên mỗi tầng lại chất đầy lọ thủy tinh chứa máu. Không có vách tường ngăn cách, người thường cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt.
Cổ mỗi lọ lại treo một mảnh gỗ viết tên họ người dân trong thôn. Lần này Thời Kính Chi không run chân nữa, hắn nhíu chặt lông mày, lấy ra hai lọ rỗng.
Bên trên đã có sẵn hai mảnh gỗ viết tên "Tô Tứ" và "Thời Kính Chi", còn mùi máu sót lại trong lọ, hiển nhiên mới được bỏ trống gần đây.
"Thần nữ lấy máu các ngươi?" Xem xét một phen xong Thời Kính Chi lại thả lọ không về chỗ cũ.
Miên tỷ vẫn rợn da đầu: "Vâng, vâng. Nghi thức vào thôn cần lấy máu và ăn tiên thảo..."
"Tiên thảo này?" Thời Kính Chi mở đại một lọ rồi đưa cho Miên tỷ.
Trong lọ không chỉ có máu tươi mà còn có thứ gì như rễ cỏ được ngâm lẫn. Rễ cỏ thấm máu hơi phình, tản ra mùi tanh quái dị.
Miên tỷ gật đầu, sắc mặt nàng ta xanh mét như sắp nôn ngay lập tức.
"Là gốc song sinh." Tô Tứ bỗng mở miệng vẻ nghiêm túc, không tiếp tục giả giọng nữ.
Diêm Thanh nhìn hắn ta chờ nghe giải thích.
"Tam Tử không biết cũng bình thường, chỉ có ma giáo mới thường dùng đến nó. Gốc song sinh được dùng tương tự đậu tương tư, đều cần lấy máu làm chất dẫn. Tuy nhiên với đậu yêu người ta chỉ có thể thông báo tình trạng của nhau, nhưng với loại cây này, ngươi có thể gϊếŧ được người."
Tô Tứ tiến lên cẩn thận kiểm tra gốc cỏ.
"Gốc song sinh chia làm hai phần, một phần được ngâm trong máu thịt và được đặt bên ngoài, một phần cho chủ nhân số máu này ăn, như vậy là có thể sử dụng. Có máu làm chất dẫn, hai gốc nối liền, đồng sinh cộng tử."
"Nếu ta hạ độc vào lọ máu gϊếŧ chết cọng cỏ này, chủ nhân số máu cũng sẽ trúng độc mà chết. Nếu ta dùng lửa thiêu, chủ nhân số máu cũng chết vì bỏng rát. Đây sẽ là lời nguyền của kẻ thao túng, còn là lời nguyền cấp cao. Kể cả trong ma giáo thì nó cũng chỉ được dùng để kiểm soát các cao thủ hàng đầu."
Dù đã sẵn tâm lý "chuyện thành tiên không bình thường", nhưng khi nghe đến đây Miên tỷ vẫn đứng chết sững.
Thời Kính Chi tiếp lời với biểu cảm trấn an: "Đừng lo, đây không phải vật nhà tiên, nhất định có cách giải."
Diêm Thanh vẫn suy tư: "Nghĩa là, bất kể là quy tắc rời thôn ba ngày chết, hay bị thương ba ngày chết thì đều do thần nữ tự mình hành động?"
"E rằng cứ mỗi khi đến kỳ hạn ả sẽ thả yêu vật vào trong lọ máu. Ví dụ như..." Tô Tứ liếc nhìn xung quanh, moi ra được một chiếc hộp gỗ. "Ví dụ như sợi u sầu hoặc mấy thứ đại loại thế. Ai biết thứ này không, không phải sợi u sầu không có thực thể à?"
Trong hộp là một nhúm tơ mảnh màu xanh không ngừng ngọ nguậy, chúng toan cắn tay Tô Tứ thì bị Tô Tứ đóng thẳng nắp hộp lại.
"Không cần biết là gì, mang theo đi, giữ cho chúng tránh xa lọ máu." Thời Kính Chi lập tức quyết định.
Tô Tứ nghe lời mà nhét hộp vào túi.
Thời Kính Chi đảo mắt giây lát rồi nhanh chóng hình dung ra tình huống hiện giờ: "Diêm Thanh đoán không sai. Thần nữ mượn gốc song sinh chiếm đoạt thân xác con người, nhằm chế tạo tượng thần thịt sống của ả. Nhưng ả bị giới hạn thời gian, nên mới phải bày ra quy tắc 'thương tích ba ngày]'- ả chỉ cần làm mấy người bị thương là có thể dễ dàng đạt được nguyên liệu, mà cũng không đến mức gây khủng hoảng lòng dân."
Chỉ cần người dân tin vào "sơ suất của kẻ quá cố", bản thân cẩn thận ắt sẽ thoát thôi, thì sẽ không ai suy xét đến mưu đồ nào khác.
"Ngoài ra, cái gọi là 'chỉ trẻ con và phụ nữ có thai mới được dùng linh dược' đại khái là do trẻ con ít thịt, còn phụ nữ có thai sắp tạo được đời sau, thế nên ả mới không dùng yêu vật lấy mạng họ... Các ngươi không 'chết vì bị thương ba ngày', mà 'bị thương ba ngày vì thần nữ muốn các ngươi chết', vấn đề là ở thứ tự."
Miên tỷ thẫn thờ.
"Xem độ cũ-mới của nhà trong thôn, dường như nơi này vẫn luôn duy trì một số lượng người dân tương đối ổn định." Nhìn kệ gỗ, giọng Thời Kính Chi trở nên bộn bề cảm xúc. "Liễu thúc Liễu thẩm chết là bởi ta và Tô Tứ có tiên duyên, lại còn trẻ tuổi, có thể thay thế vị trí hai người họ."
"Nhưng, nhưng thần nữ cũng mới đến nơi này hơn năm mươi năm," Miên tỷ run rẩy nói, "Quy tắc thương tích ba ngày đã có từ lâu, từ tận mấy trăm năm trước rồi kia mà!"
Thời Kính Chi lại trưng ra bộ dạng bí hiểm: "Phải, không chỉ có một yêu nhân tác quái nơi này. Vậy nên Thần quân Đế Ốc mới phái chúng ta đến..."
Mặc cho hồ