Hai thầy trò ngồi ngay ngắn trên mái nhà hoang.
Thi thể Trịnh Phụng Đao bị Doãn Từ đạp lăn xuống đất với lí do- "làm xấu tầm nhìn", trên mái nhà sau đó chỉ còn lại những mảng máu lem luốc. Máu đỏ chảy qua ngói xanh hắt thành màu đen thẳm dưới ánh trắng chiếu rọi.
Doãn Từ xử lý khẩn cấp vết thương cho Thời Kính Chi. Sau khi cầm được máu y lại cắn tay áo và xé ra một mảnh vải lớn: "Cởϊ áσ, ta xem thương tích chút."
Thời Kính Chi chớp chớp mắt.
Áo hắn vừa bị đao gió xé rách vừa ướt nhẹp máu, không dễ cởi ra. Dưới bóng đêm, đồ đệ của hắn khẽ cau mày và đợi chờ trong kiên nhẫn.
Dáng vẻ của y khi nói "Ta lại thích ngươi thế này hơn" vẫn lởn vởn trong tâm trí Thời Kính Chi không xua đi được.
Khi cất lời này Doãn Từ không hề giống những kẻ trước đây- những kẻ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài giả tạo của hắn, dù họ nhìn hắn bằng thái độ nghiêm túc thì vẫn chỉ là nhìn chăm chăm một kẻ không có thật trên đời. Ấy thế nhưng, đồ đệ của hắn lại nhìn xoáy vào mắt hắn, ghim chặt ba hồn bảy vía của hắn.
Một cảm giác mãn nguyện tuyệt vời mà quái đản bất giác nảy sinh.
Chuyện duy nhất chưa đủ thỏa thuê là, hắn không nhìn thấu Doãn Từ. Thời Kính Chi quan sát tương đối cần mẫn nhưng cũng chỉ phát hiện ra đôi chút sơ hở mà thôi.
Vì giấu thân phận truyền nhân nhà họ Túc, Doãn Từ cố ý ẩn náu trong một môn phái nhỏ, bản thân chuyện này không có gì kỳ lạ. Chẳng qua võ công cao cường như y chấp nhận nhận một người trẻ tuổi làm sư phụ, thì vốn dĩ chỉ cần đối đáp qua loa, thay vì tiếp cận và thân thiết.
Ở châu Tê, phải tá túc trong căn phòng đổ nát thì họ chen chung trên cùng một chiếc giường cũng không quá kỳ lạ. Nhưng hôm nay thuê một quán trọ tử tế, vậy mà Doãn Từ vẫn thỏa mái nằm chung giường với hắn- Diêm Thanh Tô Tứ còn biết rút thăm và thay phiên nằm đất.
Doãn Từ sau khi ngủ lại vô cùng ngoan ngoãn, không hề cử động linh tinh. Cùng lắm là mơ màng đưa tay trong giấc ngủ chỉ để chắc chắn bên mình còn có một người sống, hành động của y hoàn toàn không cợt nhả suồng sã.
Cũng chính tại giây lát này, đồ đệ của hắn mới toát lên chút ít gì đó thật tâm.
Rốt cuộc đáy lòng y, đang ẩn chứa điều gì?
"Lát nữa chúng ta tiêu hủy thi thể là sẽ không để lộ kiếm pháp của ngươi." Thời Kính Chi nói vẻ đắn đo. "Tuy nhiên nơi này nhiều tai mắt, chuyện ta gϊếŧ Trịnh Phụng Đao sẽ truyền đi chẳng chóng thì chầy. Đến lúc ấy phái Khô Sơn tất sẽ bị chú ý, ngươi sẽ không sao chứ?"
"Không sao." Doãn Từ cúi đầu, tiếp tục xử lý vết thương cho Thời Kính Chi, mắt cũng không buồn nhấc.
Thời Kính Chi nín thở chờ đợi mà không đợi được thêm câu trả lời. Doãn Từ vẫn y nguyên một bộ cá chết thối tha kia.
.... Thật là đáng ghét.
Trong lúc Thời Kính Chi mải mê suy nghĩ, đồ đệ đã đè tay lên lồng ngực trần của hắn. Ngón tay ấm áp của đối phương lại làm Thời Kính Chi co người theo phản xạ.
"Sư tôn, đây là gì?"
Doãn Từ chỉ một vết bớt trên lồng ngực hắn.
Vết bớt y nói tới lớn cỡ tiền đồng, có màu xanh đen. Rìa vết bớt có một thứ gì như mạch máu tản ra chằng chịt, khiến nó càng trở nên chấn động lòng người trên nền da trắng nõn.
Tựa một con nhện xấu xa.
"Ể? À... Hồi bé ta từng sốt cao, sau khi sốt thì xuất hiện thứ này. Có lẽ có liên quan đến bệnh lạ của ta, nhưng tra không ra manh mối gì." Thời Kính Chi nhanh nhẹn đáp, hắn đã quá quen với vết bớt không đau không ngứa này.
Doãn Từ lau vết máu trên ngực Thời Kính Chi rồi nhìn cẩn thận, càng nhìn, chân mày y lại xoắn càng sâu.
Hồi lâu, y thở dài nói: "... Ta cũng chưa gặp bao giờ, nhưng vẫn cảm giác khá quen."
"Ừ, người bệnh gan cũng sẽ có bớt nhện, chẳng qua là màu đỏ, có thể là A Từ nhớ lộn rồi."
"Ừ." Doãn Từ dời mắt, tiếp tục băng bó vết thương cho hắn.
Sau khi bao xong sư phụ, Doãn Từ kéo thi thể nằm la liệt vào một căn nhà bỏ hoang, chém rữa vết thương rồi châm đuốc đốt.
Cuối cùng y cõng Thời Kính Chi, bỏ lại sau lưng những kẻ đi tuần đến vì lần theo ánh lửa.
Hai thầy trò chui vào một con hẻm tối. Nơi này âm u nhưng sạch sẽ, vòm trời sao hiện lên trên khoảng không chật hẹp phía trên đầu. Mùi máu thịt cháy sém tan đi, đau đớn bởi vết thương cũng nguôi ngoai vài phần.
"Này, nếu Lăng giáo phát hiện ra chúng ta thì Diêm Thanh Tô Tứ bên kia liệu có phải cũng...?" Thời Kính Chi nằm trên lưng đồ đệ, vừa nghịch dây cột tóc bạch ngọc vừa thuận miệng hỏi.
"Khả năng cao."
Thời Kính Chi cứng đờ: "Vậy phải làm sao đây?"
"Không làm sao cả." Doãn Từ bình thản nói, "Ta chỉ chăm sóc người. Diêm Thanh bên kia đã có Tô Tứ và Bạch gia đi cùng. Nếu không gặp rắc rối thì tự họ sẽ trở về, còn nếu thật sự xảy ra chuyện thì hai người họ cũng đã sớm lạnh rồi."
Thời Kính Chi: "..."
Thời Kính Chi: "A Từ, phái Khô Sơn chúng ta vẫn phải có tình có nghĩa chút."
Doãn Từ không quay đầu lại: "Sư tôn đã nói vậy thì lát nữa ta đi tìm họ xem sao."
Đến quán trọ, y đặt bánh tét hồ ly lên giường rồi bình thản đun nóng hũ chè: "Sư tôn, người tự mình xử lý vết thương, ta đi một lát sẽ lại về."
"Cẩn thận chút."
"Ừ."
Sau khi Doãn Từ rời đi, Thời Kính Chi từ tốn ăn chè, tay chân lạnh lẽo được tiếp thêm sức lực. Hắn không vội bôi thuốc mà trước tiên đốt thuốc bột, gọi chim sẻ tới.
Có lẽ do hắn mất liên lạc quá lâu, nên lần này chim sẻ đến một lúc cả ba con liền.
Thời Kính Chi liếc nhìn cánh tay phải dầm dề máu mà than: "Viết thư cũng phiền... Các ngươi về báo ta không sao là được."
Ba con chim béo đậu thành hàng bên cửa sổ đồng loạt nghiêng đầu.
"Ta----- không------- sao------ hầy, bỏ đi bỏ đi." Thời Kính Chi run rẩy lôi miếng lụa mỏng ra từ chân chúng. Sau khi đọc thư, hắn không phối chu sa mà chấm thẳng máu mình viết thư trả lời.
Cách đó vài con phố.
Doãn Từ cũng xem chim, nhưng không phải chim sẻ mà là bồ câu xám cao cấp chuyên dùng truyền tin.
Nhiều năm qua Doãn Từ cũng tích góp tiền bạc trên từng thành, nên không phải lo không có tiền mượn bồ câu đưa thư. Nhờ có danh phận để dành nên dù Áo Da Quỷ đã hư hại thì hỏi thăm tin tức giang hồ đối với y vẫn dễ như trở bàn tay.
Thời Kính Chi tuyệt không phải con của một nhà bán thuốc bình thường.
Tôn Hoài Cẩn xưa giờ không sợ quan quyền, nay lại sắp xa trời gần đất. Nếu lão đã dám nói dối ngay trước mặt y thì chỉ có thể vì một nguyên nhân: Thời Kính Chi có quan hệ mật thiết với Tôn Hoài Cẩn.
Thói hư tật xấu của Tôn Hoài Cẩn thời trẻ không có gì khác ngoài háo sắc, con cái lão cũng phải đếm được bốn, năm chục người. Bây giờ lão đã đến tuổi cụ cố, thế hệ sau chắc phải xếp đủ mấy trăm.
Chết đi sống lại quá nhiều lần, Doãn Từ hiếm khi đặt nhiều tình cảm lên mối quan hệ với những người xung quanh, huống hồ là quan tâm một gia phả khổng lồ như vậy. Chẳng qua chuyện đến nước này y không thể không quan tâm được nữa.
Gửi xong thư, Doãn Từ phủi bụi trên người, rồi mới đi tìm Diêm Thanh và Tô Tứ.
Cùng lúc đó.
"A Tứ, hay để ta ra tay đi." Diêm Thanh khẽ nói.
Nếu hai người không nhô lên khỏi sọt rau và ngồi chen chúc dưới mương thì hẳn là bầu không khí sẽ thêm phần nghiêm túc.
Là một kẻ chạy trốn có nghề, Tô Tứ đã phát hiện ra người Lăng giáo đang theo dõi họ từ đầu. Tô Tứ và Diêm Thanh phát huy sự ăn ý của một đôi bạn từ nhỏ, lăn lộn khắp nơi chẳng nói chẳng rằng mà không ai lạc đội. Hai người chỉ cứ vậy ôm Bạch gia hết rẽ nọ lại đến quẹo kia, cắt đuôi được hẳn đa số sát thủ. Chỉ có hai kẻ trong số đó dính như mè xửng, giũ mãi không ra.
"Người đội Khởi Thi, ta thật sự..." Tô Tứ nhón lá rau trên đầu, cố không chửi tục. "Ta thật sự lấy làm quái lạ. Đầu tiên là Xích Hạt Túc giáo Xích Câu, sau là đội Khởi Thi của Lăng giáo, có phải mạng ta kiếp này khắc ma giáo không vậy?"
"Độ Khởi Thi?"
"Không khác Xích Hạt Túc, toàn là những sát thủ mạnh ghê người. Tuy nhiên đội Khởi Thi chỉ nghe lệnh giáo chủ Lăng giáo, không nhận đặt gϊếŧ người."
Diêm Thanh: "... Được rồi, chúng ta đừng ra tay. Họ đến vì Thời chưởng môn nên sẽ không sống mái với chúng ta đâu."
Bạch gia gật đầu đồng ý.
Tô Tứ cười nhạt: "Tam Tử, ngươi tưởng mình còn ở phái Thái Hành à? Ma giáo không có chuyện nương tay. Chúng giống như con chó ghẻ, đe nẹt hay chạy trốn đều vô dụng, ngươi phải cho chúng thấy máu của mình thì chúng mới chấp nhận rời đi."
Ý tứ rất rõ ràng, họ không thể không chiến.
Diêm Thanh suy tư chốc lát: "Vậy ta ra ngoài đánh lạc hướng, ngươi tranh thủ trốn đi. Ngươi chạy nhanh hơn ta mà cũng biết ẩn nấp hơn ta. Một người chết vẫn tốt hơn hai người đều bỏ mạng."
Bóng tối trong sọt rau cũng không che được ánh mắt nghiêm khắc của Tô Tứ: "Ngươi đúng là bị phái Thái Hành nuôi hỏng rồi. Mãi ta mới tìm được ngươi, sao có thể mặc xác ngươi cho được?"
"Ngươi có cách nào hay hơn không?"
"Cắn chết chúng, không chết thì cũng phải đứt miếng thịt. Liều mạng một phen biết đâu còn có thể tóm được một con đường sống."
Diêm Thanh nhíu mày, hiển nhiên không cho rằng đây là một ý tưởng tài trí.
Nhưng Tô Tứ khăng khăng không chạy, mà cũng không ngu xuẩn đến độ một mình xông lên cho sớm chết. Sau khi thảo luận một phen, hai người quyết định sẽ dùng sọt rau đánh lén.
Cuối cùng hai sát thủ đội Khởi Thi cũng tìm thấy con mương.
Một con ngỗng trắng béo bực phóng vút lên cao rồi bổ nhào lên mặt một kẻ trong số đó. Tên còn lại vừa định rút kiếm thì đã bị Tô Tứ đá văng. Vung kiếm một cách không quá nhuần nhuyễn, Diêm Thanh đối phó với sát thủ có ngỗng trên đầu, tạm thời chia cắt kẻ địch.
Cậu ta chỉ cần kéo dài thời gian, chờ Tô Tứ gϊếŧ chết kẻ còn lại là bọn họ có thể hợp tác kết liễu tên này.
Đáng tiếc võ công của cậu ta là do học trộm, cơ bản không vững ắt không thể địch lại cao thủ đội Khởi Thi. Đối phương hất văng Bạch gia xuống đất, khiến nó kêu thảm một tiếng rồi lăn ra giả chết. Diêm Thanh cắn răng, vung vẩy mấy chiêu thức của phái Thái Hành nhưng đều bị đối thủ nhìn thấu.
Sát thủ hủy chiêu dễ như trở bàn tay, hiển nhiên đã nhận ra cậu ta thì là tấm chăn nát ruột. Thấy đồng liêu rơi vào khổ chiến, gã toan phớt lờ Diêm Thanh và xử lý Tô Tứ có sức uy hiếp lớn hơn trước.
Không ngáng chân được đối thủ, Diêm Thanh quát lên và mở mắt.
Sắc trời tuy nhập nhoạng nhưng không đủ để che giấu đôi mắt quỷ. Con ngươi đỏ thẫm hơi ánh chiếu trong bóng đêm tức khắc trở nên vô cùng chói mắt.
Sát thủ ngẩn người, Diêm Thanh còn chưa kịp thả lỏng thì đã bị sát khí ngất trời làm cho chấn động.
"Tiểu tạp chủng từ đâu tới, mà lại dám giả mạo huyết mạch của Thánh giáo chủ?!"
Diêm Thanh: "..." Quả nhiên là ma giáo, thái độ vô lý thật sự.
Nghĩ đến gã cha bị đánh cho tàn phế thì cậu ta lại không thấy ngạc nhiên gì lắm- ở Lăng giáo nơi tụ tập mấy kẻ điên,