Mùa đông sắp tận, xuân lạnh se se.
Tổng đàn của giáo Xích Câu ở gần đụn cát vùng tây bắc, đối diện với sa mạc nên thời tiết cũng khắc nghiệt hơn bình thường. Nội lực dồi dào như Ô Huyết bà mà vẫn phải dùng đến lò sưởi tay.
Nhìn cảnh tuyết ảm đạm bên ngoài cửa sổ, cứ chốc chốc bà ta lại khẽ xoa lên chiếc ấm đồng tựa như ôm một vật còn sống. Trà và đồ ăn nhẹ bày la liệt trên bàn đều không được động vào.
"Giáo chủ, có tin mới. Dung vương và phái Thái Hành trao đổi bản dập địa đồ. Hiện giờ trong tay mỗi người đều nắm giữ tám phần, tương tự với giáo ta."
Cách đó mấy ngày giáo Xích Câu và Lăng giáo mới phát sinh một trận chiến sinh tử. Không biết Lăng giáo lấy đâu ra nộ khí mà phản công như chó dại. Xích Hạt Túc hao mất một phần ba thì mới chiếm được bản dập Phật châu độc nhất vô nhị trong tay Lăng giáo.
Như vậy giáo Xích Câu chiếm được tám trên tổng số mười bốn phần địa đồ, đồng thời kéo dài khoảng cách với các môn phái phía sau. Nào ngờ Dung vương nhảy ra giữa đường khiến ba bên ngang bằng.
Ô Huyết bà không tỏ vẻ bất ngờ: "Phái Thái Hành có nhiều quan hệ với triều đình, đây cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi. Tiểu tử Hứa Cảnh Minh dã tâm nhiều hơn bản lĩnh, khả năng cao đang chờ hái quả ngọt từ phái Thái Hành... Rút người ở phủ Dung vương về đi, chuyển sang bên Giang Hữu Nhạc.
"Theo dõi Quốc sư?! Xin giáo chủ hãy nghĩ lại, nhỡ triều đình giáng tội, chúng ta..."
Ô Huyết bà lạnh nhạt ngắt lời: "Thánh thượng còn không động vào rượu tiên nữa là thị nhục. Nếu hắn có ý nhúng tay thì còn đến phiên đám giang hồ chúng ta nhảy nhót? Tuy nhiên Thánh thượng không quan tâm cũng bình thường, nhưng nếu đến cả một tên thầy đồng như Giang Hữu Nhạc cũng bàng quan làm người ngoài cuộc thì nhất định có vấn đề. Chưa biết chừng hắn đã cắm cọc ở đâu, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp sẽ chém một đao."
"Nhưng..."
"Thần giáo của ta chỉ không động vào duy nhất hoàng lăng. Giang Hữu Nhạc có chết ta cũng dám đào mồ mả của hắn, huống hồ là còn sống thì càng không sợ phải đắc tội."
"Rõ."
Thuộc hạ mất hồi lâu để tiêu hóa chỉ thị đáng sợ này, xong xuôi mới nói: "Vẫn còn một chuyện khác. Năm ngày trước tại thành Kỳ Ô, Trịnh Phụng Đao đã bị Thời Kính Chi của phái Khô Sơn gϊếŧ chết. Hình như phái Khô Sơn không có dự tính tập hợp địa đồ, thay vào hiện giờ đang lên núi Hồi Liên."
"Trịnh Phụng Đao chết rồi? Tiểu tử họ Thời quả nhiên không phải vật trang trí."
Ô Huyết bà cười lạnh. Trịnh Phụng Đao vừa nham hiểm vừa thận trọng, không phải một kẻ khinh địch. Thời Kính Chi gϊếŧ được lão hiển nhiên không thể chỉ nhờ vào mưa mẹo.
"Giáo chủ, chúng ta không cần nhúng tay vào phái Khô Sơn sao? Vị kia..."
"Không cần quan tâm." Ô Huyết bà xoay đầu lại, "Người của giáo Xích Câu cuối cùng cũng sẽ về với giáo Xích Câu.
"Thuộc hạ đã rõ."
"Xem chừng họ Thời đã phát hiện được manh mối gì nên mới nóng lòng lên núi Hồi Liên. Trận Phật Tâm à, lão thân còn chưa được thấy qua. Nếu lão thân trẻ lại hai mươi tuổi..."
Nói được nửa chừng bà ta lại bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ và trở nên im lặng.
Cách đó nghìn dặm, dưới núi Hồi Liên.
Bốn người phái Khô Sơn cố tình vòng qua Vĩnh Thịnh trong tâm trạng thấp tha thấp thỏm, trầy trật mãi mới đến được núi Hồi Liên.
Thời chưởng môn quả là một tay bào chế thuốc có nghề, ban đầu Tô Tứ là kẻ kêu gào không muốn di chuyển hăng nhất, vậy mà nay bàn tay đã kết vảy, hoàn toàn không còn gì đáng ngại. Bản thân cũng đã dồi dào tinh lực, Thời Kính Chi lại trở về với tính cách hoạt bát thường ngày.
Như vậy Thời Kính Chi đã đủ vững vàng để xông trận Phật Tâm.
Địa bàn của danh môn chính phái như núi Hồi Liên tất sẽ không âm u như quỷ mộ, cũng không xa cách tựa thôn tiên. Nó chỉ là một ngọn núi giản dị lưng tựa trời xanh trong, đỉnh phủ tuyết trắng ngần. Gió đậu trên đá, tuyết ngả trên thông. Chỉ cần phóng tầm mắt ra xa, là thế núi nguy nga và nghiêm lệ dựng lên sừng sững sẽ áp chế toàn bộ tâm tư lơ đãng thả trôi của quý vị trở về.
Rành rành ẩn giấu trận Phật Tâm, nhưng ngọn núi này lại có thể đem đến cho người ta cảm giác an toàn một cách khó hiểu.
Nhìn ngọn núi hiền hòa, Thời chưởng môn chậm rãi dang rộng hai tay mà thở ra một hơi mạnh mẽ, thoạt trông như thể muốn ôm nó vào lòng.
Từ khi gia nhập môn phái Tô Tứ vẫn luôn lấy làm lo lắng về hai thầy trò này: "... Chưởng môn làm gì vậy?"
Doãn Từ liếc nhìn bóng lưng tang thương của sư phụ mà không nhịn được mỉm cười: "Đoán chừng đang cảm tạ trời xanh đã phù hộ cho người không cần phải đối mặt với mấy thứ âm tà kia nữa."
Phải chiêm nghiệm liên tiếp hết quỷ mộ lại đến cấm địa, chính bản thân Doãn Từ cũng muốn đổi tâm tình một chút.
Tô Tứ chưa từng thấy cấm địa thôn Nguyên Tiên nên không tài nào hiểu được: "Thật hả? Nhưng ta nghe nói có không ít yêu vật trú ngụ trong núi Hồi Liên hùng vĩ. Chúng ta đã mất nội lực rồi mà ngộ nhỡ dính chưởng cả tâm ma thì tuyệt đối không vui vẻ gì."
Thời Kính Chi nghe vậy xoay người: "Bổn chưởng môn đã nói rồi, trận Phật Tâm được xây dựng bởi hòa thượng, dù có tà môn thì cũng khó có thể tà được đến đâu. Huống hồ tâm ma chỉ là một thứ không thể thấy không thể sờ, cùng lắm là tinh thần bị hành hạ mà thôi, không cần lo lắng quá đáng."
Lời nói có vẻ ẩn chứa hàm ý răn dạy, nhưng Doãn Từ lại nghe ra được cảm giác tự an ủi bên trong.
Càng đến gần chân núi họ càng thấy rõ ràng ý định đóng núi của chùa Kiến Trần. Một hàng tượng la hán cao cỡ nửa người tọa lạc quanh núi với vẻ bừng bừng khí thế. Các tượng đá cách nhau bảy bộ, hình dạng bất đồng, thần thái sống động, trên tượng không hề đọng tuyết.
Cứ giữa hai pho tượng Phật lại dựng một cây cờ phướn Phật. Cờ phướn bị gió thổi lay, phát ra tiếng lào xào đưa người vào giấc.
La hán trừng mắt, phướn Phật tung bay. Hai bên tương hỗ hóa thành hàng rào cự tuyệt bao trọn ngọn núi.
Mọi người không tùy tiện vượt ranh giới mà đi vòng quanh núi Hồi Liên một cách cẩn trọng, cuối cùng cũng tìm được một lối vào. Các hòa thượng không đóng kín đường lên, mà dựng hai khối đá lớn trước hiểm cảnh sau núi coi như cánh cổng bằng đá nối vòng lan can.
Hai khối đá lớn lẫm liệt, bên trái viết "bồ đề chẳng phải cây", bên phải viết "gương sáng chẳng phải đài". Nét chữ hữu lực tỏa ý cự tuyệt nặng hơn cả phướn Phật và la hán, như thể thực chất còn có khối đá khổng lồ treo trên cao được khắc dòng chữ lớn "đừng tìm đường chết".
Đầu kia cánh cổng vẫn là núi non hùng vĩ.
Cảnh tượng bên trong trận hiện lên rõ ràng hơn dưới bóng núi đổ. Thềm đá phủ tuyết nối thẳng vào tâm núi. Đình hóng mát làm bằng ngọc lam được thiết kế và sắp đặt khéo léo. Có điều, nơi này có một điểm bất thường là sự xuất hiện của các tượng đá không đầu phủ đẫm rêu xanh, chúng trông rất tréo ngoe và không ăn khớp với cảnh sắc giá rét mênh mang.
Tượng đá được điêu khắc tinh xảo trong đủ hình thái già trẻ, gái trai. Nếu không thiếu đầu, thì chúng sẽ trông còn hân hoan hơn nữa.
Bốn người phái Khô Sơn lởn vởn hồi lâu bên ngoài cổng đá, cuối cùng vô cùng thất đức mà đẩy thành viên yếu nhất xông pha.
Bạch gia lạch bạch đi qua cánh cổng đá với lá cờ lùa ngỗng của Thời Kính Chi dí sau lưng. Nó cứ đi được hai bước là lại quay đầu quắc mắt gườm cả đám.
Bạch gia không hề có biểu hiện khác thường lúc mới vào trận Phật Tâm. Nhưng sau thời gian nửa nén hương, cặp vòi trên đầu nó bỗng chậm rãi dựng lên. Rồi đột nhiên, toàn ngỗng nằm vật ra đất và bắt đầu giả chết, như thể phải chứng kiến thứ gì khủng khiếp lắm.
Có vẻ đây chính là tâm ma trong truyền thuyết.
Nhưng bản thân nó vốn không bị thương, cũng không giãy giụa kịch liệt hòng trốn thoát, trận này nhìn chung vẫn an toàn.
Diêm Thanh trầm ngâm: "Đời ta đơn giản nhất, để ta đi thử trước xem sao."
Thời Kính Chi gật đầu rồi đứng gọn nhường đường. Liếc nhìn hai khối đá khổng lồ, Diêm Thanh dè dặt bước vào trong. Sau đó cậu ta hết nhìn phong cảnh lại đến nhìn Bạch gia, nét mặt ngày càng trở nên quái dị.
Tô Tứ lo lắng: "Tam Tử, thấy gì?"
Diêm Thanh: "Cái này... Ta đợi thêm chốc lát rồi nói với các ngươi."
Qua nửa nén hương, bỗng nhìn xuống hai tay, Diêm Thanh nở nụ cười miễn cưỡng. Kế đó cậu ta sải những bước dài bước ra ngoài cổng đá rồi lại lập tức trở vào.
"Ta hiểu đại khái rồi, vào trận mới thấy có điềm lạ. Chuyện này rất khó tả rõ, tốt nhất mọi người nên vào xem thử xem sao."
Thấy Diêm Thanh vẫn hành động thoải mái nên Tô Tứ cũng lập tức theo vào, nối liền sau đó là Thời Kính Chi. Doãn Từ ở ngoài quan sát hồi lâu, cuối cùng mới đưa bước.
Vào trận, cảm giác trống rỗng của nội lực mất đi bùng nổ trong nháy mắt tựa như một chậu nước đá dội thẳng lên đầu. Tuy nhiên không một ai rảnh rỗi bận tâm đến điều này, bởi tất cả bọn họ đều bị cảnh quái dị trước mắt níu chặt tầm mắt.
Trăm năm trôi qua, trận Phật Tâm trong lời đồn lại lần nữa khởi động, phơi bày toàn cảnh ra trước mắt những vị khách đến tham quan.
Tượng đá không đầu vẫn ngự đằng xa với màu rêu xanh nổi bật, chẳng qua bên cạnh tượng đá lại xuất hiện thêm những "cọc trụi" quái đản. Chúng có màu đỏ xám ảm đạm, trông giống thịt mà cũng lại giống gỗ, to cỡ ba người không ôm hết. Những chiếc "cọc" này cắm vọt lên trời, cao chót vót không thấy điểm kết thúc. Mọi người chỉ biết một điều rằng càng lên cao "cọc" càng nhỏ, nhỏ đến mức còn đang chậm rãi đung đưa theo gió.
Những chiếc cọc ấy mọc lên hàng ngàn hàng vạn, trải ngút ngàn tầm mắt, tựa như bao kín toàn cảnh núi Hồi Liên. Ngẩng mặt lên trời, bọn họ như lọt thỏm giữa rừng cây chọc trời màu xám thịt.
Doãn Từ chậm chạp nhắc lại lời sư phụ: "Trận Phật Tâm được xây dựng bởi hòa thượng, có tà môn cũng không tà được đến đâu."
Thời Kính Chi toát mồ hôi hột: "... Chúng ta vẫn nên xem tâm ma trước đã."
Tình trạng của Bạch gia khá là gai mắt.
Một con vịt quay lượn lờ một cách uể oải sau lưng Bạch gia, lớp vỏ vàng ruộm, nước thịt và dầu mỡ nhỏ xuống, hơi nóng nghi ngút tứ tung theo gió.
Đây cũng là tâm ma được à? Nếu thật sự là tâm ma, thì tâm ma này trông cũng ngon miệng phết đấy. Chẳng trách Diêm Thanh cứ ấp a ấp úng, nếu nói thẳng ra thì cũng khá buồn cười.
Thấy mọi người đã bình tĩnh lại, Diêm Thanh liền mở miệng: "Trận Phật Tâm vừa có thể phong ấn nội lực, vừa có thể thực thể hóa tâm ma. Chẳng qua chuyện 'tâm ma hóa hình' không dễ biểu đạt cho những người chưa tận mắt chứng kiến."
" 'Tâm ma' của các ngươi cần thời gian hóa hình, xem của ta trước vậy. Suy nghĩ của ta vẫn khá rõ ràng, không có tâm tình gì quái dị, chỉ là... chỉ là có thêm mấy thứ này mà thôi."
Rừng cọc xám bạt ngàn trên nền tuyết trắng, và con vịt quay đỏ màu vỏ quýt đã khiến ba người quên mất Diêm Thanh.
Lúc này nhìn lại, khác với khi ở ngoài trận, trên người Diêm Thanh đã xuất hiện thêm không ít vết thương. Những vết thương đó không phải do vật sắc bén, mà hẳn là do quyền cước gậy gộc gây ra.
Nhận thấy tầm mắt của mọi người, Diêm Thanh cười không để bụng: "Cha ta nát rượu, toàn là chuyện ngày xưa cả, đừng để ý làm gì."
Đoạn cậu ta nâng cổ tay cho mọi người thấy điểm chính.
Cổ tay Diêm Thanh treo lủng lẳng một sợi xích bầy nhầy máu thịt. Sợi xích này như được tạo thành bằng cách rút gân của ai đó, máu đầm đìa thành chuỗi, bên trên nằm chi chít vô số con ngươi, tựa như quả được kết trên mớ dây leo chằng chịt. Tất cả con ngươi đều đỏ thẫm, xoay tròn, liếc loạn.
Thời Kính Chi: "..."
Hắn lùi ra đến