Hoàng cung, Dịch đô.
Trước bàn dài được thắp rực bởi đèn cầy không tỏa khói, Hứa Cảnh Hành day day trán chốc lát rồi đặt tay xuống quyển sổ con.
So với Dung Vương thường xuyên nhàn rỗi thì Hoàng đế như Hứa Cảnh Hành bận rộn và già dặn hơn hẳn.
Ngoại hình hắn ta khá giống Hứa Cảnh Minh, chẳng qua là nghiêm túc và anh tuấn hơn đôi chút.
Tuy nhiên toàn bộ những nét ưa nhìn của hắn ta đều bị ưu phiền che khuất.
Hứa Cảnh Hành xương gò má hơi cao, bầu má lại hơi lõm xuống.
Hắn ta chưa từng uống rượu tiên, nên dù mặt mày còn trẻ trung thì tóc tai vẫn vương vài sợi trắng.
Chưa kể đến thói quen cau mày làm hắn trông càng chững chạc và thận trọng.
Triều Duẫn bước vào thời kỳ hoàng kim đã ngót nghét trăm năm, hiện giờ vẫn chưa có xu thế suy đồi.
Chẳng qua trị nước như nấu đồ tươi sống, Hứa Cảnh Hành không coi bản thân là thiên tài, chỉ riêng việc giữ gìn tám chữ "thiên hạ thái bình, quốc thái dân an" đã hao tổn toàn bộ tâm sức hắn.
Hứa Cảnh Hành không có dã tâm, nhưng đồng thời không muốn trở thành một hôn quân đần độn.
Hắn không ngừng trừng trị tham quan và thanh lọc bộ máy chính quyền, ai ngờ tình hình vừa khởi sắc thì biên giới lại gặp rắc rối, Hứa Cảnh Hành phiền sắp nổ cả đầu.
"Mấy tháng trước mới đổi tân vương, nên bè lũ La Cưu đi gây hấn khắp nơi như phát điên rồi vậy.
Man di đúng thật là mọi rợ, thậm chí còn không biết phải nghỉ dưỡng sức nữa à?"
Hứa Cảnh Hành thở dài thườn thượt.
Lão thái giám Lư Phúc vội vàng tiến lên bóp vai cho Hoàng đế.
"Hoàng thượng, không phải bè lũ La Cưu vừa mới gây loạn mấy năm trước xong ạ? Lần trước Lưu Tướng quân dẫn quân đánh cho quân tinh nhuệ La Cưu đại bại, tiêu diệt liền mấy đại tướng của bọn chúng..."
"Được rồi, hai ta đều biết Lưu Tướng quân không có khả năng này."
Lư Phúc lập tức sửa lời: "Hoàng thượng đã sai người để mắt đến hắn rồi mà ạ, nếu có vấn đề thì Hoàng thượng cứ để Duyệt Thủy các hỗ trợ truyền tin, hắn cũng không dám chối từ."
"Không dám? Nó thì có gì mà không dám." Hứa Cảnh Hành cười khổ, "Trước kia Thời Kính Chi tự nguyện đánh trận qua sa bàn chẳng qua chỉ là vì rảnh rỗi.
Tên nghiệp chướng này nào có từng nể nang gì mặt mũi trẫm."
Giọng điệu hắn ta không sợ hãi như Dung Vương mà chỉ có hơi hướng chán ghét.
"Vậy trước đây tội gì Hoàng thượng phải thả hắn đi chứ ạ?"
Lư Phúc cẩn thận hỏi.
"Hoàng thượng nhân từ nên mới giữ mạng cho điềm gở như hắn, còn thỏa mãn thói sành ăn của hắn như vậy đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Nếu tên Giang Hữu Nhạc không nhúng tay vào thì nô tài cho rằng..."
Hứa Cảnh Hành ngắt lời lão: "Nhân từ?"
Ngữ điệu của hắn nghe ra chiều tự giễu.
"Không phải.
Thời Kính Chi còn sống được chưa đến một năm, cho nó tự tìm cách cứu mạng mình cũng được.
Nếu nó còn sống thật thì ắt có tác dụng với trẫm.
Mà kể cả không tìm ra cách nào thì cũng coi như cho nó chút tự do...!Chứ nếu giữ mãi quái vật bên mình rồi dồn ép nó, thì trẫm sợ đến một ngày vừa nhắm mắt lại, trẫm đã bị nó đánh một chưởng nát đầu."
Lư Phúc nuốt nước miếng, không dám nói thêm.
"Ban đầu trẫm cho rằng dù không có Thời Kính Chi, các quan võ cũng có thể bảo vệ thái bình thêm được mấy năm.
Nào ngờ một tên La Cưu không ra hồn đã đủ sức xoay đám quan lại vô liêm sỉ như xoay đầu dế...!Quả thực là Giang Hữu Nhạc đã đề cử cho trẫm một nhân tài đấy."
Lư Phúc: "Nô tài nghe người ta truyền tai, tân vương La Cưu được đám man di gọi là vị vua thần phái xuống.
Có lẽ không phải do các võ tướng chưa đủ mạnh, mà do phe địch được thần thánh phù hộ đấy ạ.
Hoàng thượng chớ giận, cẩn thận tổn hại long thể..."
Hứa Cảnh Hành hừ lạnh: "Dạo này càng ngày ngươi càng nói chuyện giống Giang Hữu Nhạc.
Nào là tân vương lên ngôi, nào là thần tiên phù hộ, toàn là lời phóng đại của lũ man di...!Dù có là hạng yêu quái như Thời Kính Chi thì cũng chỉ có một não một tim, chết là thành xác."
"Đại Duẫn phồn thịnh đến giờ không hề có công sức của hội Dẫn Tiên, toàn là sức lê dân bách tính cả đấy.
Chuyện vị vua mà thần phái xuống trẫm sẽ sai người đi nghe ngóng.
Chuyện Giang Hữu Nhạc tiến cử người, trẫm cũng muốn hỏi thêm."
"Còn Thời Kính Chi..."
"Trước tiên cứ mặc nó đã, một phái Khô Sơn cỏn con cũng chưa thể làm nên chuyện gì."
Hai canh giờ sau, tại phủ Quốc sư.
"Sư phụ, Lư Phúc vừa truyền tin đến.
Biên giới bại trận liên tục, Hứa Cảnh Hành vẫn chưa có ý dốc toàn lực đối phó La Cưu."
Ngồi trong đền thần đặt tại phủ Quốc sư, Giang Hữu Nhạc bẩm báo.
Xem kiểu cách, đền thần này vẫn là đền thờ Thần quân Đế Ốc nhưng không treo bảng hiệu.
Trong đền thần châm hương rất nồng, trước bàn thờ treo màn chắn sáng.
Nghe được lời Giang Hữu Nhạc, có tiếng rầm rì truyền ra từ phía bên kia màn.
"Con biết," Giang Hữu Nhạc cúi đầu, "Sức uy hiếp của La Cưu chưa đủ mạnh, nhưng vẫn có thể đả động đôi chút đến Hứa Cảnh Hành.
Chuyện này không vội được, chỉ có thể tùy duyên..."
Tiếng lầm rầm loáng thoáng lại vang lên.
Màn che nhẹ nhàng lay động, có thứ gì luồn ra từ phía bên kia.
Giang Hữu Nhạc quỳ ngay ngắn trên đệm hương bồ, đầu hơi chúc xuống.
Một bàn tay khô quắt thò ra khỏi màn che, nhấc ngón trỏ, chạm nhẹ lên trán Giang Hữu Nhạc.
Bàn tay khổng lồ của nó gần như có thể bao trọn hộp sọ Giang Hữu Nhạc.
Trong khi đó ngón tay lại rất gầy, chỉ gồm một lớp da nâu phủ ngoài xương tay, thoạt nhìn giống với những chiếc chân nhện mảnh nhỏ của loài nhện.
"...!Sư phụ dạy phải, con xin nhớ kỹ trong lòng."
Nửa nén hương sau, Giang Hữu Nhạc hơi gập mình xuống.
Hắn ta không ngẩng đầu nhìn chủ nhân bàn tay, giọng nói thì càng thêm cung kính.
"Thời Kính Chi có số mệnh riêng, con sẽ không cứu hắn...!Đã dùng cạn thân tiên sao ạ? Vậy con sẽ dâng cho người một thân thể mới."
Nói đoạn, Giang Hữu Nhạc không cho gọi hạ nhân.
Hắn ta chỉnh trang áo quần, mở cửa mật đạo, rồi một mình tiến vào mật thất sau đền thần.
Lúc trở ra hắn ta mang theo một chiếc xe kéo bằng gỗ.
Trên xe kéo nằm vắt ngang một thứ giống như xác người.
"Cái xác" bị quấn kín bởi những băng vải trắng viết đầy chữ bằng máu, vải trắng thấm một loại chất lỏng vô danh có màu lục nhạt.
Chỉ có cổ thứ này là không bị quấn bằng vải, để lộ một vết cắt to bằng miệng bát lúc nhúc những bó rễ khô.
Số rễ khô héo rũ, không còn sự sống, màu giống màu máu để lâu ngày.
May là thi thể không đầu không tỏa mùi hôi thối, trong không khí chỉ thoảng mùi cỏ cây.
Bàn tay khổng lồ túm lấy "thân tiên" được bọc bởi vải ghi lời nguyền rủa, rồi chậm rãi kéo nó về phía bên kia tấm màn.
Phút chốc, tiếng ngấu nghiến truyền ra, nghe như tiếng răng nghiền xương cốt.
Mùi cỏ nồng hơn, gió đêm lùa qua ánh nến trong đền thần, song ngọn lửa lại không hề rung động.
Giang Hữu Nhạc hoàn toàn bình thản trước sự việc đang diễn ra trước mắt, thậm chí không ngẩng đầu lấy một lần.
"Trong mắt con, chỉ có sư phụ mới xứng có được thị nhục."
Trước khi ra khỏi đền thần, hắn ta thở dài và tự nhủ.
"Chỉ tiếc rằng khó cãi lại ý trời."
Cùng thời gian.
Thầy trò phái Khô Sơn nung hết số vàng thành dạng hạt rồi trở về quán trọ vào lúc nửa đêm.
Không ngờ, hai người đầy tớ không những chưa ngủ, mà còn vác theo cặp mắt đỏ bừng, đốt chừng ba chung đèn để chờ bọn họ.
Ánh đèn quá sáng làm đến Bạch gia cũng không thể chợp mắt.
Ngỗng yêu bước lạch bạch trong căn phòng trọ không lấy gì làm rộng rãi, coi như trút giận.
Hai thầy trò vừa vào cửa là bị túm gọn ngay.
"Bổn chưởng môn để thư lại cơ mà? Hai ngươi xong việc rồi thì cứ ngủ là được."
Thời Kính Chi cười hô hố.
Dù có thể nói là họ đi làm chuyện nghiêm chỉnh, nhưng không biết vì sao mà hắn lại thấy hơi hơi chột dạ.
"Chưởng môn, ta có chuyện muốn nhờ."
Diêm Thanh ngồi ngay ngắn, siết chặt hai tay.
"Tô Tứ đã phân tích rõ ràng cho ta.
Một khi chuyện chùa Kiến Trần bị loan ra thì phái ta sẽ gặp nhiều trở ngại."
"Sao nào, ngươi muốn bảo vệ danh tiếng thanh kiếm này nên giờ chọn rút lui à?" Thời Kính Chi nhướng mày, "Chuyện này thì ta hiểu được..."
"Không.
Bất luận là mạng của ta, người bạn của ta, hay ngay chính bản thân thanh kiếm này, tất cả đều do phái Khô Sơn trao cho ta cơ hội.
Nếu giờ rời phái thì có khác nào qua cầu rút ván đâu?"
Diêm Thanh từ chối bằng giọng nghiêm túc.
"Ta biết chưởng môn không thu đệ tử nữa, ta cũng không có ý bức bách chưởng môn phá lệ.
Chỉ là Doãn tiền bối võ nghệ cao siêu, nếu được, ta muốn xin Doãn tiền bối nhận ta làm đồ đệ.
Sau này phái ta phải