Edit: Teade
Beta: LP
______
Vào giữa trưa, trong siêu thị đông nghịt người, chủ yếu tới mua nước và mua đồ uống.
Khi Phượng Dương đến đây, tài xế Lưu và Lưu Giang Hà đều đã có mặt, hai người đang vội vàng tính tiền cho khách, còn Ban Dục lại ngồi thừ người trên ghế dựa êm ái không biết đang nghĩ ngợi cái gì.
Bình thường Ban Dục sẽ không làm việc, thường ngày, y ở siêu thị không khác gì vật trang trí.
Nhưng hễ y ở đây thì khách nữ đến siêu thị sẽ rất đông, vô tình làm tăng doanh thu cho siêu thị.
Mỗi lần Phượng Dương đến siêu thị, hầu như đều thấy Ban Dục đang nói chuyện với một cô bé nào đó, nhưng hôm nay lại không có ai.
Trông Ban Dục rất vô tình, thấy cậu cũng không nhúc nhích, càng không nói chuyện, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng cô bé bên cạnh vừa thấy cậu đến gần Ban Dục lập tức líu ríu với bạn mình.
Mặc dù bọn họ nói chuyện rất nhỏ nhưng Phượng Dương vẫn nghe thấy rõ ràng.
“A a a a! Hai người bọn họ xứng đôi quá! Tôi mặc kệ, ship họ chắc rồi!”
“Vậy rốt cuộc hai người bọn họ có phải là anh em không vậy?” Có nữ sinh thì thầm: “Thật sự chẳng giống tí nào.”
“Này này, có phải hai người bọn họ đang dỗi nhau hay không? Mọi người xem kìa, ông chủ Ban không thèm để ý đến bé Phượng Hoàng luôn.
Không phải ông chủ Ban nổi tiếng cưng chiều bé Phượng Hoàng lắm à?”
Hầu như cả trường đều biết chuyện Ban Dục tặng sữa nóng cho Phượng Dương mỗi ngày!
Tai của Phượng Dương rất thính, đây không phải lần đầu tiên cậu nghe thấy người khác gọi mình là bé Phượng Hoàng sau lưng mình, nhưng biết bọn họ muốn gán ghép mình với Ban Dục thành một đôi thật sự khiến cậu rất bất ngờ.
Cậu hẹn hò với ai thì liên quan gì đến bọn họ?
“Anh ta sao thế?” Phượng Dương hỏi tài xế Lưu.
“Đại thiếu gia nói là đau bụng, không muốn động đậy.
Tôi bảo tôi dẫn cậu ấy đến bệnh viện, cậu ấy lại không chịu đi.” Tài xế Lưu nói: “Hay, hay là cậu Phượng Dương dẫn cậu ấy đi được không?”
“Được.” Phượng Dương không chắc có phải là đau vì rút vảy rồng hay không, sảng khoái đáp: “Đi ra ngoài không?”, cậu dùng mũi chân khều khều Ban Dục.
“Đi đâu?” Ban Dục lười biếng hỏi lại.
“Mời anh ăn hoặc là khám bệnh gì cũng được.” Phượng Dương nói: “Nhưng mà thời gian của tôi không nhiều lắm, anh quyết định mau lên.”
“Vậy em mời tôi ăn đi, ăn đồ tôi muốn ăn nhất ấy.” Ban Dục nói: “Sau đó tôi mời em ăn, ăn món em thích ăn nhất.”
Phượng Dương lập tức nghĩ đến con ve to lúc sáng, gật đầu đáp: “Được.”
Ban Dục vội vàng đứng dậy kéo Phượng Dương đi ra ngoài, bước chân nhẹ bẫng, làm gì giống người đau bụng? Phượng Dương nghi ngờ y chẳng bị đau bụng gì nhưng dù sao Ban Dục khỏe mạnh vẫn tốt hơn.
Nếu y thật sự bị thương nặng vì rút vảy rồng, cậu sẽ băn khoăn không yên lòng.
Nhổ vảy từ trên da thịt sống không hề dễ chịu chút nào.
Phượng Dương quen đường quen nổi dẫn Ban Dục đi ra ngoài trường.
Hai người bọn họ đi cạnh nhau, một người cao lớn một người nhỏ gầy, một người cường tráng một người mảnh khảnh, nhưng có lẽ cả hai đều quá đẹp trai nên nhìn kiểu gì cũng rất xứng đôi, hệt như một cặp đôi bước ra từ trong tranh.
Ai đi ngang qua đều phải quay đầu liếc nhìn bọn họ một cái.
Ban Dục cười cười, thì thầm hỏi cậu: “Dương Dương, em nghe thấy gì không, rất nhiều người đều cảm thấy chúng ta vô cùng xứng đôi.”
Phượng Dương trợn mắt trừng y: “Xứng cái đầu anh á! Anh muốn ăn gì? Chúng ta chỉ có khoảng một tiếng hai mươi phút để ăn.
Nếu chỗ ăn xa quá thì cứ ăn đại cái gì cũng được, sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối tôi mời anh đi ăn cũng được.”
Ban Dục vốn định ăn vào bữa trưa, nhưng lại nghĩ nếu đợi đến tối thì hình như sẽ có nhiều thời gian cho hai người ở chung hơn, bèn cười đáp: “Vậy thì ăn cái gì cũng được.
Chủ yếu là tôi muốn ở cạnh em, còn ăn gì cũng không quan trọng lắm đâu.”
Tại sao nghe có vẻ ấm ức vậy? Làm như bình thường mình khắt khe, nghiêm khắc với anh ta lắm ấy?
Phượng Dương không nhịn được nhớ lại quá, cảm thấy bình thường mình đối xử với Ban Dục cũng được mà.
Đối với một người bình thường đứng trước một người mắc bệnh thần kinh còn dính người như bánh nếp mà nói, nếu không phải Ban Dục cứ hay lên cơn động kinh, thật ra cậu có thể thân thiện hơn chút nữa.
Chỉ có vài lần hiếm hoi cậu đánh Ban Dục là vì Ban Dục làm cậu tức giận đến mức đau đầu.
Giữa trưa hai người còn chưa ăn cơm, Phượng Dương chưa được ăn ve thì cảm thấy ăn gì cũng giống nhau.
Cậu hỏi ý kiến của Ban Dục.
Ban Dục nói Phượng Dương ăn gì thì y sẽ ăn món đó, vì vậy bọn họ đưa ra quyết định rũ rích, ăn bánh kếp trái cây ở quán ăn đối diện trường, nơi mà mỗi ngày đều phải xếp hàng dài mới mua được bánh.
Khi Phượng Dương đi xếp hàng, Ban Dục đến cửa hàng trà sữa, mua một ly trà táo cho Phượng Dương, một ly hồng trà chanh, một ly trà sữa truyền thống và một ly nước mía, một ly nước chanh dây.
Những ly này đều nóng, còn y chỉ gọi một ly nước ép lê lạnh.
Đợi Phượng Dương mua bánh kếp trái cây xong, Ban Dục cũng cầm một túi đồ uống chạy đến, hai người ngồi trong rừng liễu của trường học.
Ánh mặt trời xuyên qua nhành liễu chiếu xuống đất tạo thành những bóng cây loang lổ, cây liễu không lớn là bao nên nắng chiếu xuống cũng đủ sáng.
Ban Dục xếp đồ uống ở trước mặt Phượng Dương: “Em thích ly nào thì uống ly đó, chúng đều nóng cả đấy.
Nhưng tôi đề nghị em nên uống nước mía, vì tôi thấy chỉ có ly này là bọn họ ép xong liền đun nóng tại chỗ, không hề bỏ thêm cái gì, những ly khác thì có bỏ thêm.”
Phượng Dương: “…”
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, những ly nước trái cây này như đang phát sáng, ánh lên đủ màu sắc rực rỡ.
Phượng Dương nhìn Ban Dục một hồi lâu rồi mới cầm ly nước mía lên.
Hai ngày gần đây y không còn đần độn như trước nữa.
Dù vẫn còn ngốc nghếch nhưng không đến nỗi khiến cậu giận dữ như hồi xưa.
Phượng Dương cắn một miếng bánh kếp trái cây, phát ra tiếng “rốp rốp”: “Mỗi ngày phải xếp hàng cũng đáng, bánh này ngon thật.”
Trước kia bé Phượng Dương vẫn luôn nghe người khác khen bánh kếp trái cây của quán này ngon lắm, nhưng tận mười tệ một cái, bé Phượng Dương không dám mua.
Sau khi Phượng Dương đến đây, cậu có thói quen đến canteen ăn, cũng không chú ý tới.
Cho đến giữa trưa nay, cậu thấy mọi người xếp hàng ở bên ngoài mới nhớ ra chuyện này, quyết định mua ăn thử.
Cậu thích ăn thứ gì đó giòn giòn.
Phượng Dương lấy khoai chiên trong bánh ra, ăn khoai chiên trước rồi mới ăn những phần khác.
Rõ ràng cậu không thích những phần mềm mềm.
Ban Dục thấy vậy, bèn xé giấy gói ra, lấy khoai chiên mà y chưa cắn trong bánh của mình đưa cho Phượng Dương: “Cho em cái này luôn.”
Phượng Dương nói: “Anh ăn đi, ăn cái này mà không có khoai chiên thì đâu có ngon.”
Ban Dục nói: “Nhìn em ăn là tôi thấy ngon rồi.”
Phượng Dương nghe vậy, không nói gì nữa, cầm khoai chiên cắn rôm rốp.
Thật ra sức chống cự của cậu với thứ này không kém như với ve, ăn hay không ăn cũng chả sao, nhưng cậu không thích cảm giác cứ dây dưa lòng vòng một chuyện mãi.
Bấy giờ, một nam một nữ đi ngang qua bọn họ, nữ sinh kia nói: “Này cậu trông thấy không? Hai người đang ngồi bên kia là ông chủ Ban và Phượng Dương của lớp 11/1 Văn đấy, đẹp đôi không?”
Nam sinh quay đầu nhìn lướt qua: “Cũng tàm tạm.
Nhưng mà họ đều là con trai, cậu không thấy ghê tởm à?”
Nữ sinh đá xéo nam sinh: “Cậu có biết nói chuyện không vậy? Tôi không đi ăn với cậu nữa, cậu thích tìm ai ăn chung thì tìm đi!”
Nam sinh lập tức ngơ ngác: “Sao thế? Sao cậu tức giận rồi? Đệch, tôi nói thật mà, mấy người anh em trong đội bóng của tôi ai cũng nói vậy, Lâm Lâm, haiz, chờ tôi với!”
Nữ sinh cắm đầu đi thẳng về phía tòa nhà dạy học.
Ban Dục bỗng nói: “Xin lỗi em, Dương Dương.”
Phượng Dương quay đầu hỏi: “Gì đó?”
Ban Dục nói: “Hình như từ lúc đến đây tôi đã gây ra cho em rất nhiều rắc rối.
Gần đây tôi cũng nghe bọn họ bàn tán nhiều về em, chắc là em cũng nghe thấy cả rồi?”
Phượng Dương hờ hững nói: “Nghe thấy thì sao? Tôi muốn làm thế nào liên quan cái rắm gì đến bọn họ, anh cứ ăn đồ của anh đi.”
Ban Dục mỉm cười: “Ừ, đúng rồi, vết thương của em tốt hơn chút nào không?”
Phượng Dương nói: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh.”
Ban Dục nói: “Vậy là được rồi, sau này ngày nào tôi cũng sẽ chiên ve cho em.
Đợi đến khi bột vảy rồng của tôi xài hết, chắc là vết thương của em cũng khỏi hẳn rồi.”
Phượng Dương nghe giọng điệu Ban Dục nói chuyện, hơi giật mình.
Cậu có cảm giác Ban Dục không giống với trước kia nữa.
Mặc dù trong mắt người bình thường, chuyện Ban Dục nghĩ mình là rồng là bệnh thần kinh, nhưng cậu biết Ban Dục không nói dối.
Vì thế nếu Ban Dục không làm mấy chuyện quái gở đó thì trông y không khác gì người bình thường.
Chẳng lẽ Ban Dục đang dần hồi phục rồi?
Phượng Dương trông thấy xung quanh không có ai khác, bèn hỏi Ban Dục: “Ban Dục, anh là loài rồng gì? Bạch long à?”
Cậu nhớ ve chiên buổi sáng mình ăn có ánh sáng vàng nhàn nhạt,