Edit: Teade
Beta: LP
____
Hơi thở nóng bỏng đặc trưng thuộc về Ban Dục phả quanh người cậu.
Phượng Dương chống tay đẩy y ra theo bản năng, lại bị đối phương đè ép chặt hơn.
Cơ thể của Ban Dục như một bức tường thịt dày ép cậu dán dính lên tường, y hung hăng hôn cậu.
Tức giận, xấu hổ, giận dữ và một vài cảm xúc khác không thể diễn tả thành lời trộn lẫn vào nhau.
Trong chốc lát, ý nghĩ muốn đánh chết Ban Dục chiếm trọn đầu óc Phượng Dương.
Nào ngờ sức lực của cậu vẫn không đủ để đẩy Ban Dục ra.
Cánh tay Ban Dục như gọng kìm sắt, giam cầm cậu không còn một chỗ hở, khiến cậu gần như không thể nhúc nhích được gì.
Suýt chút nữa cậu đã cắn vào miệng Ban Dục, nhưng giây tiếp theo cậu lại giật mình phát hiện linh khí của bản thân đang tràn ra ngoài!
Những linh khí này chui vào cơ thể của Ban Dục, nhưng không phải kiểu một đi không trở lại, mà sau khi chui vào cơ thể Ban Dục xong, chúng lại quay về cơ thể cậu một lần nữa.
Trong lúc này, dường như linh khí giữa cậu và Ban Dục đã hình thành một con đường tuần hoàn qua lại, liên tục chạy tới chạy lui.
Phượng Dương có cảm giác sau khi ăn ve to của Ban Dục tặng, linh căn của cậu vừa hồi phục được một chút bỗng bắt đầu nóng lên, dường như có dấu hiệu sống lại giữa lúc linh khí không ngừng di chuyển, khiến cậu vô cùng dễ chịu.
Vì vậy cậu đã quên cả chống cự, thậm chí còn vô thức ôm eo Ban Dục.
Bất cứ lúc nào Ban Dục cũng không bao giờ quên phải che chở Phượng Dương thật cẩn thận.
Tay trái của y kê dưới ót Phượng Dương, tay phải đặt trên lưng Phượng Dương.
Bấy giờ, y cảm giác được cánh tay Phượng Dương đang nhẹ nhàng vòng qua eo mình, y không nhịn được dùng sức ôm người trong ngực thật chặt, nụ hôn cũng trở nên thô bạo.
“Ưm…” Phượng Dương có cảm giác cậu bị hôn đến mức sưng cả miệng, không chịu được kêu lên khe khẽ: “Buông…”
“…” Ban Dục hôn người ta đến mức không thở nổi nhưng vẫn chưa thấy đủ, khó khăn lắm y mới chịu lùi về sau một chút: “Xin lỗi bảo bối, có phải tôi khiến em đau rồi không?”.
Y cũng hơi bất ngờ, ban đầu còn nghĩ mình có thể khống chế được bản thân.
Y vốn chỉ định đùa giỡn người trong lồng ngực mình một chút, không ngờ vừa hôn lên là chẳng dứt ra nổi.
Người trước mắt y như một viên kẹo ngọt thơm ngon hấp dẫn, khiến người ta cầm lòng không đậu chỉ muốn nuốt trọn!
“Anh, anh thả tôi ra trước đi.” Cả gương mặt của Phượng Dương đều đỏ bừng lên, không biết là vì giận hay vì xấu hổ, giống như người đang thiếu oxy.
“Thả em ra cũng được, nhưng em không được giận tôi.
Vì trước đó, chính miệng em đã đồng ý sẽ mời tôi ăn món tôi thích ăn nhất.” Ban Dục vẫn giữ nguyên tư thế bao vây cậu thật chặt chẽ: “Cũng không được đánh tôi, ai đánh tôi người đó là cún con.”
“Tôi biết rồi!” Phượng Dương trợn mắt trừng y.
Ban Dục mỉm cười thả Phượng Dương ra.
Cậu vừa được tự do liền tóm lấy cánh tay Ban Dục cắn thật mạnh!
“Au…” Ban Dục hít một hơi thật sâu nhịn đau nhưng chẳng đánh trả: “Không phải tôi đã nói em không được tức giận rồi sao?”
Bé cưng chết tiệt này!
Ban Dục nhìn dấu răng hằn sâu trên cánh tay mình, cảm thấy dở khóc dở cười.
Cậu cắn y rất mạnh, sắp phọt cả máu ra rồi.
Vẻ mặt Phượng Dương vẫn sa sầm lại.
Cậu cảm thấy chắc chắn là Ban Dục có độc! Ban nãy lúc y hôn cậu, nhất định là nọc độc đã len lỏi vào miệng của cậu nên cậu mới mơ màng mông lung quên cả chống cự, thậm chí còn cảm thấy dễ chịu như vậy! Hơn nữa, rốt cuộc có phải lần trước cũng là người này hay không?
Cậu dám cam đoan, lúc ấy linh khí của cậu chảy ra ngoài không phải chuyện trùng hợp mà là có người hút chúng đi.
Phượng Dương đi một bước lại quay đầu quan sát Ban Dục, cậu cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Mặc dù ban nãy linh khí của cậu chảy ra ngoài rồi lại quay về cơ thể nhưng đó chắn hẳn không phải do ý thức của linh khí trong người cậu, lại càng không phải do cậu hút về.
Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất là linh khí chủ động chảy sang người Ban Dục, bị Ban Dục đẩy trở về cơ thể cậu.
Nhưng trên đời này có ai lại nhả miếng thịt đã đưa đến bên mép mình ra chứ! Chẳng lẽ Ban Dục không hề biết gì về tác dụng của linh khí?
Ban Dục nhìn Phượng Dương mở khóa với vẻ mặt khó hiểu ở đằng kia, cảm thấy rất buồn cười, lòng cũng ngứa ngáy khó chịu.
Nếu không phải thời cơ chưa đến, y rất muốn ăn sạch bé Phượng Hoàng này luôn.
Thật sự rất ngon miệng.
Chỉ cần Ban Dục hồi tưởng lại hương vị mềm mại ngọt ngào kia, máu huyết toàn thân sẽ bắt đầu sôi sục dồn về một chỗ.
Vừa rồi, y chỉ đơn giản phong ấn một phần linh khí thuộc về y trong cơ thể Phượng Dương.
Nếu không với tình hình vừa rồi, có lẽ y đã hút khô Phượng Dương.
“Sao không mở ra được?” Ban Dục phát hiện Phượng Dương vặn chìa khóa mấy vòng về lại hướng ban đầu.
“Món ăn anh muốn ăn, anh cũng ăn được rồi, nên về đi chứ?” Phượng Dương nói: “Hay là tôi gọi điện thoại cho tài xế Lưu đến đón anh? Hoặc là tôi đưa anh về cũng được!” Mẹ nó, bị y sàm sỡ còn phải chịu trách nhiệm đưa cái người sàm sỡ mình về, lý nào lại thế?
“Dương Dương, nhà của tôi cũng là nhà của em, vậy chẳng phải chỗ em ở cũng là chỗ tôi ở sao?” Ban Dục nói: “Đêm nay tôi không quay về.
Vết thương của em còn chưa khỏi hẳn, tôi phải canh chừng và chữa trị vết thương cho em.”
“Không cần đâu! Chỉ cần ngày nào anh cũng chiên ve cho tôi, tôi khác khỏe lên thôi!” Phượng Dương cầm điện thoại lên, thầm nghĩ bây giờ cũng khuya rồi, gọi điện thoại cho tài xế Lưu thì không tốt cho lắm, thế là không gọi nữa.
Cậu bèn ấn nút thang máy chuẩn bị đưa Ban Dục về.
“Sao mà giống nhau được? Lúc chúng ta hôn môi, em khôi phục nhanh hơn nhiều.
Lúc nãy tôi đã thấy rồi.” Ban Dục nói: “Lúc hôn em tôi không chỉ thấy trên người em có vết thương từ roi, mà linh căn cũng đứt lìa.”
“Anh, anh có thể trông thấy linh căn của tôi?”
“Đúng vậy, em không thể nhìn thấy linh căn của tôi à?”
“Không thể!” Phượng Dương lập tức á khẩu.
Cậu chỉ thấy Ban Dục là Ban Dục! Đừng nói đến linh căn, cậu còn không nhìn được linh thể.
“Tôi có thể nhìn thấy linh căn của em.
Lúc chúng ta hôn nhau, linh căn của em có dấu hiệu hồi phục một lần nữa.
Hình như tôi cũng… tôi cũng có thể nhớ được một vài chuyện trước kia.” Ban Dục liếm môi: “Vậy nên em có muốn thử lại lần nữa xem thế nào không? Tôi vẫn muốn hôn em nữa.”
“Không cần! Anh đừng có mơ!” Phượng Dương thầm gào thét trong lòng, sao chiếc thang máy chết tiệt này còn chưa đi lên!
Một lát sau, thang máy đã lên tới nơi.
Ban Dục chán chường đi vào.
Phượng Dương không đi vào theo, nhưng khi hai cánh cửa thang máy sắp khép lại, chỉ còn cách nhau một bàn tay, đột nhiên cậu thò chân vào chặn lại.
Chờ cửa thang máy mở ra lần nữa, cậu nắm lấy vạt áo của Ban Dục.
Ban Dục hỏi: “Em làm gì đó?”
Phượng Dương cắn răng, kéo y về nhà mình.
Cậu vừa bấm ngón tay tính toán, tính tới tính lui hai người đã hôn nhau ba lần rồi! Thêm một lần nữa cũng có sao đâu! Nếu thật sự có thể giúp cậu hồi phục linh căn, hôn mấy cái thì đã sao? Dù gì cũng chẳng mất miếng thịt nào, còn… còn dễ chịu nữa!
Phượng Dương đã chuẩn bị tâm lý xong, chợt có cảm giác hình như da mặt mình càng ngày càng dày.
Thấy Ban Dục không phản kháng gì, cậu mở cửa kéo Ban Dục đi thẳng đến sofa.
Lúc Ban Dục không làm gì, sức lực của Phượng Dương rõ ràng mạnh hơn rất nhiều, Phượng Dương ném y xuống sofa, cậu cũng ngồi xuống cạnh y, sau đó túm áo Ban Dục dứt khoát hôn lên.
Cảm giác ngọt ngào mềm mại len lỏi khắp kẽ răng!
Ban Dục: “…” Y không thể tự kiềm chế!
Phượng Dương: “…” Thật là dễ chịu!
Ban Dục giơ tay ôm lấy cái eo nhỏ mảnh mai mềm dẻo của Phượng Dương, kéo người vào trong lồng ngực mình.
Bỗng nhiên Phượng Dương chủ động như vậy quả thực khiến y hơi bất ngờ.
Nhưng mà với tính tình của Phượng Dương, cậu không phải là loại người dễ bị người khác dắt mũi nên có hành vi như vậy cũng khá là bình thường.
Ban Dục vừa vuốt ve hai vai của Phượng Dương, vừa thúc giục linh khí trong cơ thể Phượng Dương, thúc đẩy Tam Diệp Kim Lân phát huy tác dụng mạnh mẽ.
Mặc dù không thể chữa khỏi toàn bộ cho Phượng Dương trong thời gian ngắn, nhưng cũng giúp thời gian chữa trị rút ngắn đi ít nhất một nửa.
Phượng Dương cảm giác được linh căn của mình đang từ từ khôi phục, còn tưởng