Tiên Tri

Tương Lai.


trước sau

Từ lúc sinh ra tôi. Cha mẹ tôi thường hay đùa với nhau rằng:- Nó không phải đứa bình thường.Người ta sinh ra thì khóc to:- Oe.. oe..Hôm đó, bầu trời mùa đông rất lạnh. Lạnh đến nổi ai cũng muốn đắp chăn nằm trong nhà và không muốn ra đường. Chỉ cần nhắc đến ngày đó. Người ta có thể nghĩ đến cái ngày lạnh nhất của năm ấy. Gia súc và gia cầm gần như chết hơn một nữa. Nhiều nơi chết không còn một con. Nơi nơi tràn ngập đau thương. Cái đói cái nghèo như bám lấy số phận của người dân nơi đây.Tôi lại được chào đời. Tôi không có khóc. Mà cười toe tét.Hơn một tuổi, con người ta mới biết đi. Còn tôi đã biết chạy. Cha mẹ tôi luôn bảo:- Nhà này chẳng có ai giống con đâu.Đúng thật như vậy, tôi lúc ấy còn rất nhỏ nhưng vẫn hiểu được họ đang nói gì. Tiểu học tôi đã rất nhạy cảm với những con số.Đôi lúc, có một bài toán khó. Tôi không biết cách giải nhưng trong đầu luôn hiện một con số. Đó chính là đáp án. Khi tôi viết lên bảng đáp án. Cô giáo ngạc nhiên. Đáp án rất chính xác. Cô hỏi tôi:- Con hãy trình bày cách giải bài toán này.Tôi lắc đầu. Cả lớp cùng cười nhạo tôi.Đến các kỳ thi, người ta phải học bài và ôn tập. Tôi thì đang nhìn ra ô cửa sổ. Ngắm nhìn mọi người đi lại. Khi cô giáo chuẩn bị đề thi. Tôi đã thấy được từ trong suy nghĩ của cô.Người ta cắm đầu làm bài. Tôi nhàn nhã viết đáp án.Cô bảo tôi sao chép đáp án của các bạn. Tôi có thể viết ra cách giải của cô nghĩ trong đầu. Và viết được một cách giải khác. Cách giải mà không ai có thể tưởng tượng ra được một đứa bé chỉ có tiểu học có thể giải được vì đó là cách giải của trung học.Tôi có thể thấy được điểm số của mỗi người trước khi kết quả được công bố.Đi thi đối với tôi là một việc rất nhàm chám. Tôi luôn nghĩ mình là một đứa trẻ bình thường. Tôi nghĩ họ cũng giống như tôi.Đến khi vào trung học, tôi có những suy nghĩ khác người. Những suy luận cũng khác người.Hằng đêm, tôi đều mơ thấy những gương mặt lạ. Tôi nói với cha mẹ tôi. Họ bảo:- Đó là ban ngày con gặp ai đó và có một ấn tượng mạnh. Nên tối con mới mơ thấy họ.Tôi biết chắc chắn tôi chưa từng gặp họ. Tôi không dám nói. Tôi sợ người ta nghĩ mình bị ảo tưởng.Tôi mơ thấy rất nhiều giấc mơ khác nhau. Tôi mơ thấy tương lai của cô bạn thân của tôi. Tôi mơ thấy tương lai của tôi.Tôi kể cho nó nghe:- Tao mơ thấy mày sẽ đi du học. Tao và mày sẽ không gặp nhau.Nó không

tin. Nó nói mày chỉ giỏi đoán mò.Ngày qua ngày, con phố cũng dần thay đổi. Con người cũng dần thay đổi theo thời gian.Tôi lại mơ thấy những gương mặt xa lạ đó. Họ đang cười với tôi. Tôi giở nhật ký ra phát họa chân dung của họ và ghi ngày tháng năm.Cuốn nhật ký ấy cứ nằm trong một góc đến phủ một lớp bụi dày. Bởi tôi không mơ thấy họ nữa.Có một số người có đôi tai nhọn. Và nhiều người có đôi mắt khác lạ. Mắt họ như những viên ngọc với nhiều màu sắc: Màu hổ phách, màu hồng ngọc, màu đỏ..Tôi cứ nghĩ do mình có một trí tưởng tượng quá phong phú. Nhiều bạn bè nói tôi nói chuyện không giống họ. Và họ bắt đầu cô lập tôi. Tôi không thấy buồn. Tôi vẫn có rất nhiều người bạn trong giấc mơ.Tôi lại bắt đầu mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ.Tôi có thể thấy được tương lai của nhiều người. Khi họ đang đứng gần tôi. Tôi thấy được học tập, công việc, cái chết của họ..Tôi bắt đầu sợ hãi. Tôi chạy trốn nó. Tôi không muốn mọi người nghĩ tôi không được bình thường. Tôi không muốn họ đưa tôi vào viện tâm thần.Tôi cứ giả như không thấy gì. Tôi luôn tự nhắc nhở chính mình:- Tôi là một người bình thường. Tôi là một người bình thường..Tôi có thể nhìn thấy tương lai của mình. Thấy được mình sẽ chết như thế nào. Tôi mơ thấy mình bị đuổi giết. Tôi nhìn thấy mình nằm trong một chiếc quan tài. Và mọi người đang khóc thương cho tôi. Nhưng tôi lại không thể thay đổi được nó.Giống như một ngày, tôi mơ thấy mình sẽ bị tai nạn trên đường, cả người bị hất bay đi xa.Mỗi lần, tôi đều tránh đi con đường đó. Có thể, đi vòng được thì đi.Nhưng thời gian trôi qua, tôi lại quên mất. Tôi lại đi con đường đó. Dù tôi chạy xe rất chậm. Vẫn có một chiếc xe điên tông thẳng vào tôi. Khiến tôi bị hất ra khỏi xe.Tôi tự nghĩ:- Chẳng qua là sự trùng hợp thôi. Mọi thứ đều do tôi tưởng tượng mà ra.Tôi nhìn thấy tương lai của họ. Và nhắc nhở cho họ về những tai nạn. Họ chửi tôi:- Mày bị điên à. Dám trù ẻo tao hả?Tôi bật cười. Vì giờ họ đã nằm dưới lòng đất rồi. Tôi không thể làm gì cho họ nữa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện