Tiên Tri

Chia Xa


trước sau

Hai ba ngày, chúng tôi lại đến đó. Mỗi ngày đều dư rất nhiều xu.- Ngươi nghĩ ông ta có cho chúng ta đến chơi nữa thôi. Hay vài ngày rồi đến chơi.Tôi cười bí hiểm:- Mọi người cứ đi chơi tiếp đi. Vài ba ngày nữa, chúng ta sẽ hết được chơi ở đây rồi.- Tại sao đang làm ăn tốt thế ông ta lại đóng cửa?- Các cậu cứ chờ xem đi.Khu nhà trò chơi điện tử này vốn là nơi rửa tiền của bọn tội phạm. Tôi vốn định báo cảnh sát thì cảnh sát đã ập đến.Trong đó, có một bóng dáng rất quen thuộc. Đó chính là bạn thân của tôi. Tôi nghĩ thầm:- Ngọc Loan tại sao lại ở đây?Cô ấy khóc lóc:- Không phải chú của tôi làm. Làm ơn đừng bắt ông ấy! Nước mắt cô ấy rơi xuống.Ngọc Loan giữ lấy tay của ông chú đó. Cảnh sát phải huy động người kéo cô ấy ra.Người chú từng chăm sóc Ngọc Loan từ nhỏ tình cảm như cha con. Cô ấy thường kể với tôi.Tôi cảm thấy may mắn vì mình không phải là người đã báo cáo lên cảnh sát. Tôi vẫn cứ đứng đó trong đám đông nhìn cô ấy. Trong đôi mắt kia chỉ có nước mắt. Tôi cảm thấy mình bất lực. Cảm thấy thật tồi tệ.Nhưng cũng buồn vì tôi biết Ngọc Loan sẽ không bao giờ quay trở về nơi khiến cô ấy thương tâm. Cô ấy hay cười và tốt bụng. Nhưng cô ấy từng nói:- Mình ghét những nơi gợi nhớ người hay những ký ức buồn.Ánh tà dương buông xuống một màu đỏ rực lửa. Phía chân trời xa, một chiếc máy bay đã cất cánh. Bay lên cao trên bầu trời đêm. Bay rất xa đến không thể nhìn thấy. Một màn đêm đen tối. Chỉ thấy hai đường thẳng dài với những ánh đèn nhỏ như những ngôi sao trên bầu trời ấy.Gió thổi chiếc áo khoát len mỏng bay bay. Tôi nhìn về phương xa nói:- Tạm biệt, người bạn thân yêu của tôi!Ngày tòa tuyên án cho người đàn ông đó. Mưa tầm tã nhưng chẳng ai rơi một giọt nước mắt. Buôn bán thuốc phiện và rửa tiền đều là những tội nặng. Hình phạt khốc liệt. Cái giá cho sự tham lam là cuối cuộc đời ông ta phải ở trong tù ngục với bốn bức tường và những thanh sắt dọc.Tôi vẫn thường đi ngang qua căn nhà đã từng là một quán game trá hình. Tìm kiếm hình ảnh người con gái vui vẻ và ngây thơ ấy. Nhưng bao năm qua, căn nhà mỗi một năm lại càng tiêu điều. Vợ và con ông ta đã bỏ đi biệt xứ vì không chịu nổi sự dị nghị của mọi người.Tình bạn mãi luôn khắc sâu trong tim của tôi. Tôi vẫn nhớ kỹ Ngọc Loan từng nói:- Sao bạn lại không chơi với mọi người?- Họ không muốn làm bạn với tôi.Cô

ấy cười ngọt ngào có hai lún đồng tiền. Loan bảo:- Thế mình làm bạn nhé!Tôi ngước nhìn cô ấy. Loan như ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh và ấm áp. Tôi gật đầu.- Được.Tôi vẫn không hiểu được một cô gái vui vẻ hòa đồng và học giỏi như vậy. Tại sao lại chấp nhận làm bạn với một người tính trầm và lạnh nhạt như tôi.Bạn bè tôi chỉ có con trai. Họ không cần nói đến những vấn đề áo quần hay phấn son gì đó. Họ chỉ cần một người đồng đội. Hiểu ý của nhau trong những cuộc chiến ảo. Cùng nhau chém giết kẻ địch. Nâng cấp binh khí và áo quần. Tất cả đều trong một thế giới khác. Thế giới ảo, không phân biệt học ngu hay giỏi. Không phải suy nghĩ về những bài toán hay làm văn. Chỉ đơn giản là vui vẻ và giải tỏa căng thẳng. Mặc sức gào hét với nhau. Cùng nhau leo lên top.Tôi có những giấc mơ lạ. Tôi mơ thấy mình đang đứng dưới một sân nhà nhỏ. Tôi cứ đứng đó. Như đang chờ đợi một người.Tôi lại đi học, bắt đầu vùi đầu vào những trang giấy vô vị. Chiều đến tụ tập với những thằng bạn game. Mỗi khi tôi đến muộn bọn chúng lại không chịu bắt đầu đi làm nhiệm vụ trước. Bọn nó bảo:- Tao đợi mày cả nửa tiếng. Vào giết boss không có mày thì ai đi nhặt đồ.Số là cả lũ cùng đi giết boss. Tôi luôn chém giết đến điên cuồng. Giết hết boss này đến boss khác. Khi giết xong lại như được tiêm máu và năng lượng. Hốt hết đồ boss bung ra khi thiệt mạng. Kể cả những thứ bỏ đi tôi cũng nhặt luôn.Bọn chúng thường cười tôi là quỷ tham lam và keo kiệt. Tôi đem tất cả đi đổi máu và năng lượng. Tiền trong thế giới ảo của tôi lúc nào cũng full. Có những thứ không ai biết giá trị của nó tôi lại biết. Thế nên đến khi cần kho đồ của tôi nhiều vô kể. Tôi lại rao bán với giá cao. Phải nói giao dịch của tôi rất tốt lợi nhuận vô cùng. Đôi khi, tôi biết trước có đồ tốt nhanh tay chờ sẵn vị trí đó vì tôi đã biết được đồ quý rơi ra ở đâu liền nhặt được nhiều bảo bối mà đám bạn chưa kịp nhặt lấy.Bọn chúng bảo:- Chung nhóm với mày không lo nghèo.Cấp độ của tôi nhanh chóng leo lên một trong mười người top đầu.Ngày tháng trôi nhanh như con thoi đưa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện