Tiêu Hồn Phong.
Trước mật thất Khâu Oanh Nhi bế quan.
Cửa lớn mật thất mở ra!
Bùm!
Linh khí rực rỡ phóng lên cao.
- Phi Hoa Lạc Diệp!
Một đám thiếu nữ dáng người lung linh, mặc váy lụa mỏng đang quát tháo không ngừng.
Linh kiếm trong tay vung vẩy.
Từng đạo kiếm quang rực rỡ, hóa thành một đóa lại một đóa cánh hoa phiêu tán!
Xinh đẹp nhưng chết người.
Bùm!
Một đạo linh khí bình chướng đột nhiên xuất hiện, lại ngăn cản được công kích của mọi người.
- Trâu sư tỷ, buông tha đi, ngươi trốn không thoát đâu.
Chúng nữ tiến về phía trước tới gần, trong miệng lần nữa kiều quát.
- Thật sao, các ngươi cho rằng thật sự ngăn được ta sao?
Trâu Hiểu Thanh mỉm cười, trong lúc ra tay, tóc dài theo gió mà múa, tay áo phiêu động.
Phi sa tẩu thạch.
Hai chân nàng nhẹ nhàng đạp xuống phía dưới.
Bùm!
Mặt đất rung động, từng khối phiến đá nổ tung, trong phút chốc cát bay sỏi bắn, vô số đá vụn bay lên.
Trong đá vụn xen lẫn kiếm khí sắc bén vô cùng, cuồng bạo thổi quét về phía trước.
Phốc xuy!
- A!
Có người nhất thời không để ý, lại bị đá vụn trực tiếp xuyên thủng bụng dưới, lúc này phun ra máu tươi, bay ngược ra!
- Mau lui lại.
Chúng nữ tu Vạn Diệu Cung không dám cứng rắn kháng cự, thân hình lui về phía sau.
Nhưng ngay sau đó, vô số cát sỏi hóa thành lốc xoáy xông lên giữa không trung, quanh người nàng ngưng tụ thành một thanh sa kiếm dài đến mười mét!
Hưu!
Sa Kiếm xé gió mà đi, mang theo từng đạo cát bụi lốc xoáy, trong nháy mắt đem mấy tên Vạn Diệu Cung đệ tử giảo sát ở trong vô hình!
- A..
- Sư tỷ!
- A a a..
Sa Kiếm tốc độ cực nhanh, bọn họ căn bản không thể ngăn cản.
Đệ tử Vạn Diệu Cung hoảng hốt, lớn tiếng kêu, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị chém giết.
Trâu Hiểu Thanh thấy thế, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
- Yêu nữ Vạn Diệu Cung, ai cũng phải giết.
Tay trắng nâng lên xoa mặt mình một cái, một tấm da người mặt nạ tróc ra, lộ ra một khuôn mặt càng thêm thanh tú.
Khóe miệng khẽ mỉm cười, thân hình của Trâu Hiểu Thanh chợt lóe, ẩn trong khói bụi.
Trong lòng bàn tay xuất hiện một khối ngọc phù truyền tấn.
- Lệnh bài đã đắc thủ, chư vị trưởng lão, xin ra tay.
* * *
Trong nháy mắt Trâu Hiểu Thanh rời đi, thân ảnh Vân Tâm Nguyệt chậm rãi hiện lên.
Nàng thần sắc âm trầm nhìn đám đệ tử Vạn Diệu cung tử thương, vội vàng lắc mình tiến vào trong mật thất.
Trong mật thất, Khâu Oanh Nhi lúc này đang co mình dữ tợn trên mặt đất.
Một cánh tay cụt đang rơi xuống một bên.
- Oanh Nhi!
Vân Tâm Nguyệt sửng sốt, chợt kinh thanh mở miệng.
- Chuyện gì đang xảy ra.
Mặc dù Trâu Hiểu Thanh che giấu thực lực, nhưng thực lực Khâu Oanh Nhi tuyệt đối không kém nàng.
Cho dù trọng thương vừa lành, cũng không nên bị chặt đứt tay mới đúng.
- Sư tỷ, a.. Ôn Tri Hành! Đáng chết!
Khâu Oanh Nhi hai mắt đỏ ngầu, trong mắt lộ ra hận ý vô tận.
- Ôn Tri Hành?
Vân Tâm Nguyệt sửng sốt.
Cái này cùng Ôn Tri Hành có quan hệ gì.
Trên thực tế, nàng mặc dù không ở nơi đây, nhưng vẫn có người hướng nàng báo cáo tình huống nơi đây.
Lúc Ôn Tri Hành đi, Khâu Oanh Nhi vẫn đang hồi phục rất tốt.
- Vạn Diệu.. Tiêu Hồn Đan, hắn cho ta ăn.. Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan!
Khâu Oanh Nhi nghiến răng nghiến lợi, răng bạc suýt nữa bị nàng cắn nát.
- Cái gì!
Vân Tâm Nguyệt chấn động.
Phản ứng đầu tiên của nàng là không thể nào.
Trừ phi Ôn Tri Hành điên rồi.
- Vậy Ôn Tri Hành..
Khâu Oanh Nhi cố nén đau khổ, bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra.
- A!
Nhưng mà, còn chưa kịp nói xong, vẻ mặt Khâu Oanh Nhi lại vặn vẹo:
Rơi vào trong thiên nhân giao chiến.
Nhưng Vân Tâm Nguyệt đã hiểu được bảy tám phần.
Thì ra, sau khi Ôn Tri Hành rời đi, Trâu Hiểu Thanh liền mượn cớ chăm sóc Khâu Oanh Nhi tiến vào mật thất.
Nàng đang muốn thần không biết quỷ không hay lấy đi lệnh bài cung chủ kia.
Nhưng vào lúc này, Khâu Oanh Nhi vừa vặn tỉnh lại.
Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan trong cơ thể lại phát tác, ý đồ làm cho nàng trầm luân.
Nhưng nàng dù sao cũng là tu sĩ Huyền Diệu Cảnh, thần hồn khôi phục một tia thanh minh.
Nàng theo bản năng cho rằng người trước mặt là Ôn Tri Hành, trực tiếp phát động công kích.
Trâu Hiểu Thanh cho rằng bại lộ, cũng không chút do dự ra tay.
Thế nhưng Khâu Oanh Nhi bị Ôn Tri Hành hút cạn linh khí, tu vi ngã xuống đáy cốc, làm sao có thể là đối thủ của Trâu Hiểu Thanh.
Một đòn đã bị chặt đứt cánh tay phải.
Lệnh bài kia càng là bị cướp đi.
Mà động tĩnh này, cũng khiến cho thủ vệ ngoài cửa cảnh giác.
Lúc này mới dẫn phát chiến đấu tiếp theo.
- Ôn Tri Hành! Thật can đảm!
Vân Tâm Nguyệt trong lửa giận thiêu đốt.
Tất cả vốn dĩ đều rất hoàn mỹ.
Khâu Oanh Nhi chữa thương, lại giả vờ bị trộm lệnh bài.
Kết quả bởi vì Ôn Tri Hành, Khâu Oanh Nhi bị chặt đứt cánh tay, đệ tử Vạn Diệu Cung tử thương một mảnh.
Nhưng hiện tại nàng tạm thời không thể rời đi.
Khâu Oanh Nhi lâm vào điên cuồng, nàng muốn dùng linh khí ôn dưỡng cánh tay cụt này.
Nếu không thời gian lâu sẽ không thể chữa trị được.
- Ngược lại