Người Bắc Cương trong mắt Cố An đều là quái vật.
Ngay cả Thương Ương Ương cũng học được một năm, Cố An bắt đầu nghĩ mà sợ.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
Đại Vũ Dư chưởng Thương Ương thậm chí không dùng tới một tuần, vẫn là căn cứ vào tố chất thân thể của mình.
- Sư phụ, tuy rằng chiêu này có chút khó, nhưng là rất lợi hại a, phụ thân đến bây giờ còn đang dùng.
- Vậy phải tu luyện như thế nào?
Thương Ương Ương nghĩ nghĩ, mở miệng nói:
- Tuy rằng công pháp có chút khó, nhưng là phương pháp tu luyện rất đơn giản!
* * *
- Sư phụ, người không còn khí lực sao? Mau lên một chút đi.
Thân là một nam nhân Cố An không thể nói mình không được, Cố An tăng tốc chạy nước rút, chạy về phía trước.
Đúng, chính là như vậy!
Thương Ương Ương vui tươi hớn hở cầm lấy roi, quất một roi lên.
- Bốp!
Hai chân Cố An run lên, rốt cuộc không chịu nổi mệt mỏi quỳ rạp trên mặt đất.
Về sau mình không bao giờ tin vào sự đơn giản trong miệng những người này nữa.
[Tiến độ Kim Cương Bất Diệt: 0.5.]
Một canh giờ, chỉ có 0.5%, Cố An thở dài, chống người lăn lộn trên mặt đất, đối mặt với trần nhà.
Phương pháp tu luyện của Kim Cương Bất Diệt quả thật đơn giản, sau khi vận chuyển tâm pháp thì bị đánh là được.
Khí lực của tiểu quỷ này mạnh không phải bình thường, roi quất vào người mình đó là đau thấu tim, so với lúc trước ở Vị Ương còn đau hơn.
Cố An xoa mông:
- Hôm nay tới đây thôii.
- Được rồi, tạm biệt sư phụ.
Vung roi trong tay, Cố An thoải mái rời khỏi hệ thống.
Trở lại hiện thực, Cố An cắn răng uống hai ngụm nước.
Chân hắn đến bây giờ vẫn còn run rẩy.
[Đối tượng xác nhận: Vị Ương.]
- Xác nhận!
Hôm nay Vị ương đóng vai một thiếu nữ tài năng, trong tay vỗ về tỳ bà, thấy Cố An tới cũng không dừng lại.
Cố An vẫn chờ, cho đến khi Vị Ương buông đàn.
- Đắc tội nương tử trong nhà?
Vị Ương cũng không ngẩng đầu lên mở miệng.
- Không!
- Vậy tại sao trên người lại có vết thương?
Vị Ương nhìn về phía Cố An:
- Khí tức bất ổn, nhịp thở cũng không đúng, Quý Bạch Thường, bổn cung từng ở thế gian cũng từng thấy tình huống của ngươi như vậy, người đi dạo thanh lâu bị nương tử bắt gặp.
Cố An:
- Thật không có.
- Ừm, không có.
Ngoài miệng nói như vậy, trong mắt Vị Ương một phần hoài nghi cũng không thiếu.
- Sư tôn, đừng lãng phí thời gian nữa, sáng sớm mai con còn phải ra ngoài.
- Buổi sáng cũng đi dạo thanh lâu?
- Con có chức vụ!
Vị Ương gật đầu nói:
- Ồ, con còn tưởng rằng người là kẻ ăn bám chứ, thì ra còn có chức vụ mà.
- Con nhìn rất giống kẻ ăn bám?
- Chẳng lẽ không phải sao? Người thấy nam tử nhà ai cứ cách hai ngày lại đi tìm người khác, hơn nữa ở lại cả đêm.
Cố An dứt khoát không giải thích.
Dù sao mặc kệ mình nói thế nào Vị Ương cũng sẽ không nghe.
Ném một con dao găm đến trước mặt Cố An, Vị Ương ngẩng đầu.
Linh khí rót vào, Cố An khẽ quát một tiếng, chủy thủ bay lên, bay về phía Vị Ương.
- Mặc dù tốc độ rất chậm, nhưng ít nhất cũng ổn định, không giống như một tháng trước.
Vị Ương một tay đem chủy thủ bắn bay, mặt không chút thay đổi:
- Chữa thương trước, vết thương lành lại luyện, nếu không làm nhiều công ít.
Lấy ra một cái hộp đưa cho Cố An, Vị Ương ra cửa.
- Thuốc mỡ bôi lên vết thương, nương tử nhà ngươi đánh ngươi chỗ nào bôi chỗ đó, sau đó đả tọa tu luyện nửa canh giờ.
Ngồi xuống ngoài cửa, Vị Ương nhìn bầu trời tối đen.
Bảy lần.
Ba tháng thời gian, Cố An đã muốn đột phá bảy lần, đều là chính mình đè ép mới không cho Cố An đột phá.
Đột nhiên, trên mu bàn tay Vị Ương toát ra một đóa hoa sen, ấn ký lóe quang mang.
- Tám lần.
Vị Ương thở dài, đây là yêu nghiệt gì, bị mình đè ép còn có thể đột phá nhanh như vậy.
Nhưng mà lúc này dấu vết không có giống như bình thường tiêu tan, mà là trở nên nóng rực lên.
- Áp không được?
Trong phòng.
Cố An cảm giác linh lực ở trong thân thể giống như gặp phải một tầng màng, làm thế nào cũng đụng không qua.
Cắn răng, Cố An gia tăng cường độ.
Phanh!
Trong thân thể phát ra một tiếng trầm đục, tầng màng kia trở nên mỏng đi một ít, linh khí của mình cũng mỏng đi rất nhiều.
Cố An từng nhìn thấy dáng vẻ Vị Ương lúc đột phá,