- Sư tôn, ngươi cảm thấy thế nào?
Vị Ương cau mày:
- Quý Bạch Thường, ngươi ngồi.
- Bổn cung nghe nói ở thế gian có một loại người được gọi là M, Quý Bạch Thường, ngươi sẽ không..
- Lúc tu luyện Đông Hải kiếm không phải là như vậy sao?
- Không tính, kỳ thật ngự kiếm dùng rất ít, ngươi xem trên núi Tam Thanh cũng không có mấy người sẽ dùng ngự kiếm, chỉ có những hoa hoa công tử kia sẽ phí thời gian đi học một chút.
- A.
Nói cách khác tác dụng chủ yếu của ngự kiếm vẫn là lấy ra cho cao thủ trang bức.
- Sư tôn, lúc ấy ta thấy người dùng ngự kiếm.
Khóe miệng Vị Ương không phát hiện co rút:
- Bổn cung dùng không phải ngự kiếm, mà là pháp thuật cao cấp hơn, đó là bản cung tự nghĩ ra.
Ở trong lòng Vị Ương đã mắng Cố An nhiều lần.
Dù sao đó cũng là lần đầu tiên mình dùng trạng thái hoàn toàn động thủ trước mặt Cố An, đương nhiên phải bảo vệ sự kiêu ngạo của sư tôn.
- Thôi, ngươi đã nghĩ như vậy, bổn cung liền cùng ngươi chơi đùa đi.
Tay trái bóp một cái, mái tóc dài của Vị Ương tản ra, một cây trâm Chu Ngọc bay trên không trung, theo ngón tay Vị Ương phiêu động.
- Quý Bạch Thường, đây là một loại bệnh, phải trị, bổn cung cũng không muốn cùng ngươi chơi loại trò chơi thú vị này.
Cố An vẻ mặt hắc tuyến, lười phản ứng Vị Ương.
Trâm Chu Ngọc và chủy thủ va chạm trên không trung, mỗi một lần va chạm bắn ra, trâm liền nhanh chóng bay về phía Cố An, dùng sức vỗ lên người hắn.
Đây chính là kế hoạch của Cố An, khi tu luyện ngự kiếm đồng thời còn có thể bị đánh, nhân tiện kéo thanh tiến độ của Kim Cương Bất Diệt lên.
Không thể không nói, phương pháp của Cố An vẫn có chút hữu dụng, hai người vẫn tu luyện tới hừng đông, thanh chủy thủ kia ở trong tay Cố An cũng khống chế được thuần thục.
Giọt sương treo lên ngọn núi, Cố An dừng động tác trong tay.
[Tiến độ ngự kiếm: 47%]
[Tiến độ Kim Cương Bất Diệt: 2%.]
Bị đánh là hữu dụng, mặc dù biên độ tăng lên không lớn, nhưng ít nhất có thể tăng lên, Cố An cũng đã thỏa mãn.
- Sư tôn, hôm nay đến đây thôi, cáo từ.
- Ừm.
- Đợi lát nữa.
- Sư tôn còn có gì phân phó?
- Đừng chết.
Trầm mặc một hồi lâu, Cố An ôm quyền, đang muốn rời khỏi hệ thống, Vị Ương lại mở miệng.
- Quý Bạch Thường.
Cố An hít sâu một hơi, có chút không biết nói gì hỏi:
- Sư tôn còn có cái gì phân phó?
- Loại bệnh này nhất định phải chữa khỏi.
- ..
Lúc này Cố An không dừng lại, rời khỏi hệ thống.
Nhìn chỗ trống trải trước mặt, Vị Ương lắc đầu.
Làm sao mình lại quan tâm một phàm nhân.
Nhưng mà Quý Bạch Thường tiến bộ quả thật rất nhanh, nếu như có thể đem hắn nhốt ở trong núi tu luyện hai ba năm, tiếp theo luận võ Tam Thanh Sơn tất nhiên có thể trở thành tiêu điểm.
Thời gian ba tháng, từ một giới phàm nhân đột phá đến Khai Quang sơ kỳ, còn có thể chất làm cho người ta nghi hoặc kia.
Hôm nay mình ra tay vẫn rất nặng, nhưng đánh vào trên người Quý Bạch Thường lại không có cảm giác gì, giống như là đụng phải sắt thép bình thường, thân thể hăn slucs nào cứng rắn như vậy.
Chẳng lẽ Quý Bạch Thường còn lén lút học tập công pháp của những người khác?
Vị Ương nheo mắt lại, một cỗ tức giận từ trong lòng bốc lên.
- Không, hắn ký khế ước, nếu là trái với khế ước mà nói công lực tất nhiên sẽ rút lui trăm năm.
Hình như mình cũng nhận thức một người, có công pháp tương tự.
Tên công pháp hình như gọi là gì đó, Kim Cương Bất Diệt.
Chẳng lẽ Quý Bạch Thường là người của Bắc Cương?
Xuống núi, Vị Ương cùng đệ tử giữ cửa nói:
- Ta ra ngoài một chuyến.
- Sư tỷ đi thong thả.
* * *
Trở về Cố phủ, vừa mới tới giờ Mão, không vội lắm.
Mỗi ngày chạy bộ buổi sáng không thể thiếu, sau khi Cố An rèn luyện một phen, nhớ tới một chuyện.
- Đông Hải kiếm có thể thăng cấp.
[Đông Hải Kiếm tiến độ: 100%, có thể thăng cấp.]
- Thăng cấp!
[Xác nhận thăng cấp kỹ năng: Đông Hải Kiếm.]
- Xác nhận!
[Kiếm pháp thăng cấp cần thời gian nhất định, trong thời gian thăng cấp có thể sẽ tạo thành server hỗn loạn, xin ký chủ lượng thứ.]
[Đông Hải kiếm thăng cấp, 1%]
Nhìn 1% kia mất gần năm phút, rốt cục nhảy tới 2%.
Vậy trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không có cách nào hoàn thành, Cố An cũng còn có chuyện, dứt khoát liền đem hệ thống ném ở bên kia.
Hôm nay là ngày đầu tiên Cố An