- Vào đi, bọn nhỏ chờ cậu.
Doanh Tử đẩy Cố An một cái, đứng ở phía sau cười ha hả nhìn hắn đi vào trong phòng.
Cố An đi vào cửa, cả phòng tổng cộng có mười tám học sinh, đều bốn năm tuổi, ngồi ngay ngắn trên ghế, dùng ánh mắt xa lạ đánh giá Cố An.
Còn rất nghe lời.
Cố An ở trong lòng gật gật đầu.
Hắn ghét nhất chính là gấu con.
Đặc biệt là những đứa trẻ trông không đáng yêu, còn rất phiền phức.
Nhưng kiếp trước hắn đã học được rất nhiều kiến thức không tin không đối phó được đám nhóc này.
* * *
Một tiết học một canh giờ, thời gian không tính là quá dài.
Sau khi xuống đường, những đứa trẻ này liền thu dọn đồ đạc tranh nhau ra ngoài.
Ở ngoài cửa cũng đã tụ tập một đám nữ nhân.
Đám nữ nhân này không có ngoại lệ ăn mặc vinh hoa phú quý, nhìn không giống như là cùng cấp bậc với Cố An.
Cố An cũng phủi bột trắng trên tay, rời khỏi phòng.
- Đi, tạm biệt tiên sinh.
Nữ tử nhìn thấy liền thúc dục đứa bé trong lòng.
- Tạm biệt tiên sinh.
Cô bé kéo áo mẹ, giọng nói nhỏ như muỗi.
- Ừ, tạm biệt.
Nữ tử thở dài với Cố An:
- Tiểu nữ nhà ta ngày thường tương đối bướng bỉnh, phiền tiên sinh chiếu cố.
Cố An khoát tay nói:
- Không đáng ngại.
Ít nhất trước mắt còn chưa có đứa trẻ nào khiến Cố An cảm thấy đầu to, đều nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Sau khi nữ tử rời đi, Doanh Tử từ trong góc đứng dậy, vỗ vỗ ống quần.
Lòng Cố An cả kinh, mình lại không phát hiện trong viện này còn có một người ngồi, Doanh Tử tựa như không có cảm giác tồn tại.
- Khụ khụ, Cố huynh cất kỹ.
Doanh Tử vuốt mũi nhét một vật hình vuông vào trong ngực Cố An.
Trong lòng Cố An cũng biết đây là cái gì, nhét một ít vào trong quần áo, không lộ ra một chút dấu vết. "
- Iết học đầu tiên cảm giác như thế nào?
- Coi như thoải mái.
- Ừm, vậy là tốt rồi.
Cố An mặc dù thụ qua giáo dục cao đẳng, nhưng đây là ở Hoàng thành, hắn không thể đem đồ vật chín năm mình học được truyền ra ngoài, nếu là bị người nghe được, bị đánh là việc nhỏ, tru diệt cửu tộc là chuyện bình thường.
- Tổng cộng mười tám người, Cố huynh nhớ được tên của bọn họ sao?
- Ừm.
- Không quá một tuần, Cố huynh sẽ lưu luyến thanh lâu.
Doanh Tử cười ha ha:
- Đến lúc đó đừng quên gọi ta, nhất định hảo hảo bồi Cố huynh lưu luyến một phen.
Cố An không nói tiếp, Doanh Tử tiếp tục nói:
- Vị vừa rồi nói lời từ biệt với ngươi, Cố huynh còn có ấn tượng?
Lộ ra nụ cười mà một người đàn ông đều hiểu.
- Cha nàng tên là Mạnh Đức, bình thường chúng ta cũng gọi là Mạnh thừa tướng.
- Con gái của thừa tướng?
Doanh Tử gật đầu:
- Mạnh Đức còn có một danh hiệu, Cố huynh không đoán thử xem?
- Cái này ta làm sao có thể đoán được.
Doanh Tử nhếch miệng nói:
- Nhậm Đồ Mạnh Đức, một trong những thừa tướng mà phụ vương thưởng thức nhất.
- ..
- Tuy nhiên Cố huynh cũng không cần lo lắng, có ta ở đây.
- Có điện hạ những lời này là đủ rồi.
- Không không không.
Doanh Tử lắc đầu:
- So với ta phụ vương coi trọng gã hơn, nhưng ta giết người nhiều hơn gã.
Cố An trầm mặc, không biết nói tiếp như thế nào.
- Đùa thôi, Cố huynh đừng khẩn trương như vậy, hơn nữa, nương tử Mạnh thừa tướng có xinh đẹp hơn nữa cũng không bằng nương tử Cố huynh.
* * *
Cùng Doanh Tử rời khỏi thư viện, Doanh Tử chủ động mở miệng:
- Cố huynh, đi ra ngoài dạo hai vòng, quen thuộc kinh thành.
- Điện hạ kính yêu như vậy, trong lòng Cố mỗ không đi được a.
- Ai, đừng, Doanh Tử ta luôn luôn chỉ nhìn năng lực, Cố huynh có năng lực này, đáng giá.
Có đôi khi Cố An thật không rõ Doanh Tử rốt cuộc coi trọng mình cái gì.
Kéo hai con ngựa tới, Doanh Tử dẫn Cố An đi dạo xung quanh.
- Đây là Bách Hương các, hoa khôi chỉ có một vị, nhưng mà rất động lòng, ta cũng là ngẫu nhiên thấy qua một lần.
Cố An:.
- Hoa khôi này ngày thường không gặp người, nếu là Cố huynh muốn gặp nàng cần sớm chuẩn bị, nàng không cần bạc, chỉ cần một bài thơ, không phụ mắt tự nhiên gặp ngươi.
* * *
- Đây là Diễm Hương lâu, bên trong ngược lại là sòng bạc, tuy nhiên giá cả đắt đỏ, rượu