- Cố, Cố An..
Tô Bách Hợp nói không ra lời, ngồi dưới đất hai tay chống người từng chút lui về phía sau, thẳng đến khi đụng phải một thứ gì đó.
Tô Bách Hợp bị dọa đến choáng váng ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt của Tô Mị Nhi.
- Làm sao vậy?
- Mị Nhi tỷ tỷ, bên trong, cái rương kia, tay.
Cố An đá một cước, đem rương khép lại.
- Các ngươi trò chuyện một chút, đêm nay không cần quản cơm của ta, ta đi ra ngoài một chuyến.
- Cố An, đừng làm chuyện ngu ngốc, thực sự không được có thể đi tìm điện hạ.
Tô Mị Nhi ở phía sau gật đầu:
Thì ra là thế, ta nói như thế nào gần đây còn có người vụng trộm theo ta đi chợ.
- Mị Nhi tỷ tỷ ngươi bị theo dõi?
- Ừm, nhưng bọn họ trước mắt còn không có ác ý gì, không cần lo lắng.
- Chỉ là trước mắt mà thôi, Mị Nhi tỷ tỷ ngươi như thế nào như vậy bình tĩnh a.
Tô Mị Nhi cười nói:
- So với lúc ở thành Bình An Ngụy Phong trực tiếp đến nhà tìm ta, cái này còn không tính là gì, huống hồ còn có tướng công ở đây.
- Tướng công tướng công, một tiếng một cái tướng công.
Tô Bách Hợp có chút oán khí:
- Cố An cũng không phải thần tiên, hắn có thể làm gì bây giờ.
- Tướng công đương nhiên là thần tiên, đúng không tướng công?
Nói xong, Tô Mị Nhi còn lặng lẽ chớp mắt.
- Khụ, tóm lại đêm nay ta đi qua một chuyến là được, các ngươi đừng hoảng hốt, trong tay ta còn có ngọc bội do điện hạ đưa cho, có vấn đề nhất định đi tìm gã.
- Vậy ngươi nhất định phải chú ý an toàn, nhất định phải.
Ôm Tô Bách Hợp an ủi một hồi lâu, Tô Mị Nhi đối với Cố An gật gật đầu, đem nàng mang vào trong phòng.
Cố An cũng không để ý tới cái rương kia, hắn gọi Vượng Tài vào.
- Ngươi biết người nọ?
- Ừm.
Vượng Tài mở miệng nói:
- Thời điểm đã từng ở rừng rậm, ta thấy qua gã cùng Ngụy Phong ở chung, hơn nữa ta có thể từ trên người người nọ cảm giác được yêu khí, gã giết qua yêu, không ít, so với ta còn nhiều.
- Cùng Ngụy Phong quen biết a, đợi lát nữa, ngươi giết qua yêu?
- Thượng Tiên đại nhân, ta là Tam Thanh sơn yêu, thuộc về hay là ở Tam Thanh sơn, ngươi có thể lý giải là ta là cái hảo yêu.
- Vậy ngươi ngay từ đầu cùng ta gặp mặt thời điểm còn muốn đối với ta động thủ.
- Chẳng lẽ không phải Thượng Tiên đại nhân động thủ trước?
- ..
Có An từ chối cho ý kiến.
- Ta nhớ rõ Ngụy Phong còn có mấy sư huynh, Chu Thanh tính một người, Lý Uy này có phải cũng tính một người hay không?
- Không rõ lắm, muốn ta nói Thượng Tiên đại nhân, ngươi tìm con mẹ thúi Vị Ương kia đến, để nàng chém từng kiếm từng cái một, làm gì còn phiền toái như vậy.
Cố An lườm nó một cái:
- Đi đi đi, lần sau ta cùng sư tôn gặp mặt liền nói cho nàng biết ngươi gọi nàng xú nương môn.
Nếu quả thật là sư huynh của Ngụy Phong, chính mình tám phần là đánh không lại.
Ngoại trừ Ngụy Phong, Chu Thanh hình như là người yếu nhất trong tất cả sư huynh đệ của Ngụy Phong.
Nhưng là thời điểmmình cùng Chu Thanh giao chiến, thậm chí không cách nào đánh thủng hộ giáp của y, cuối cùng vẫn là có người tương trợ, khống chế mật sứ của y đâm sau lưng lại tự sát.
* * *
Giờ Dậu.
Cố An ở trong ống tay áo chuẩn bị mấy cái ngân châm sau đó đi ra cửa.
Trường kiếm không thích hợp mang ra ngoài, chủy thủ đối với Cố An mà nói quá mức trắng trợn, thích hợp nhất vẫn là ngân châm.
Hiện tại Cố An sử dụng ngự kiếm thuật khống chế ngân châm đã tới ứng thủ, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó không thành vấn đề.
Đến Diễm Hương lâu, sau khi Cố An báo tên Lý Uy, nữ tử ăn mặc mát mẻ nhất thời hiểu được ý của Cố An, dẫn hắn lên lầu, tiến vào một gian phòng.
Bên trong ngồi hai người, bên trái vị kia chính là Lý Uy, bên cạnh còn có một người mày rậm mắt to, Cố An chưa từng gặp mặt.
- Cố tiên sinh tới rồi, ngồi một chút.
Lý Uy vừa rót rượu, vừa cười híp mắt mở miệng:
- Cố tiên sinh, không biết đồ của Lý mỗ có hài lòng hay không?
Cố An cũng không khách khí.
Ngửa đầu một ngụm uống cạn:
- Ai sẽ gây khó dễ với bạc đây?
- Ta đã nói Cố tiên sinh là người minh sự.
Lý Uy vỗ vỗ người đôi mắt to mày rậm bên cạnh:
- Vị này là Mặc Thượng Thư.
Mặc Thượng Thư bưng chén rượu:
- Ngưỡng mộ đại danh