- Cố tiên sinh, đến đây, ly cuối cùng.
Tiếng chuông ngoài cửa sổ vang lên.
- Giờ tý, không còn sớm nữa, ly cuối cùng này ngươi cũng đừng để Cố tiên sinh người ta uống.
Lý Uy ngăn Mặc Thượng Thư lại.
- Thời tài tử mà thôi, Cố tiên sinh, chúng ta không cần để ý đến gã ấy, đến đây.
Cố An cười vang một tiếng:
- Được, vậy một ly cuối cùng.
Uống xong ly cuối cùng này, hoặc là ly cuối cùng của hôm nay, hoặc là ly cuối cùng của đời này.
Cố An một ngụm uống sạch sẽ, vốn định mượn linh lực nhìn xem có thể đem dược dịch tiết ra hay không, nhưng hai người bọn họ phỏng chừng cũng cân nhắc đến điểm ấy, linh lực của Cố An không có nửa điểm tác dụng.
Tầm mắt trước mắt bắt đầu mơ hồ, ý thức dần dần đi xa.
Bên tai truyền đến thanh âm của bọn họ.
- Cố tiên sinh? Sao lại ngã vậy.
[ Chọn đối tượng Vị Ương.]
[Xác nhận đối tượng lựa chọn: Vị Ương? ]
- Xác nhận.
* * *
Cảm nhận được linh khí nồng đậm xung quanh, Cố An thở phào nhẹ nhõm.
Sống lại.
Lại còn bỏ thuốc, đây là điều Cố An không nghĩ tới, hơn nữa thuốc kia còn là nhằm vào tu sĩ, Cố An hoàn toàn không có biện pháp.
- Di, Vị Ương đâu?
Lúc này Cố An mới phát hiện mình đang ở trên đỉnh núi.
Cách đó không xa, Vị Ương ngồi bên vách núi, hai chân thon dài lơ lửng trên không trung.
- Một giới tu sĩ, vậy mà còn có thể uống say không yên, Quý Bạch Thường ngươi là không biết dùng linh lực sao?
- Uống rượu rồi còn dùng linh lực gì, đó là bất kính với rượu.
Vị Ương quay đầu, nàng vừa tắm xong, tóc còn dính bọt nước.
Cổ áo mở rộng, cảnh xuân như ẩn như hiện.
Vị Ương tối nay mê người hơn trước nhiều.
Tay bấm kiếm quyết, Vị Ương lóe ra trước mặt Cố An, trường kiếm trong tay đâm vào bả vai Cố An.
Cố An không chút hoang mang, kéo trâm cài tóc trên đầu, rót linh lực vào.
Đương đương đương..
Trên sơn cốc trống rỗng, tiếng va chạm, tiếng đau đớn.
Thẳng đến giữa hiệp nghỉ ngơi Vị Ương mới bằng lòng dừng lại.
- Sư tôn, ngươi xuống tay càng ngày càng nặng.
- Da của ngươi cũng càng ngày càng dày.
Cố An làm bộ nghe không hiểu:
- Sư tôn, ta đến Trúc Cơ trung kỳ chưa a?
- Kém xa lắm.
- Kém xa lắm là bao xa? Ta cảm giác tu vi của mình hiện tại hoàn toàn không có tiến bộ.
Cố An cũng không nói dối, tu vi của mình quả thật rất lâu không thấy tăng trưởng, vẫn kẹt ở giai đoạn này.
- Ừ, vậy luyện nhiều một chút, thiên phú không sánh bằng người ta, liền dùng cố gắng bù đắp.
Cố An ngồi xuống bên cạnh Vị Ương:
- Sư tôn trước kia tu luyện cũng gian nan như vậy sao?
- Không, bổn cung là thiên tài, vừa vào núi Tam Thanh không lâu đã khai quang.
Sau khi trả lời Cố An, Vị Ương dừng lại một chút.
Tiếp tục mở miệng nói:
- Chỉ là sư phụ bổn cung có một bằng hữu, đã từng là đệ tử Tam Thanh Sơn, sư phụ cho gã một viên Khai Mạch Đan, gã ăn vào không thể khai mạch, chung quy không thành tu sĩ được.
- Người nọ sau khi trở lại thế gian rèn luyện thân thể, không lúc nào là không rèn luyện.
Cố An nói tiếp:
- Sau đó luyện được một thân công phu, trở nên nổi bật?
Vị Ương lắc đầu:
- Sau đó gã tìm được một chỗ di tích, có được chân truyền, luyện được một thân thể tu công phu.
Cố An:.
Hắn còn tưởng Vị Ương muốn an ủi mình, kết quả vẫn kể một câu chuyện thiên tài.
- Cho nên sư tôn muốn nói cho ta biết cơ hội đều là dành cho người có chuẩn bị?
- Không, bổn cung muốn nói cho ngươi biết trên con đường tu luyện thiên phú quyết định hết thảy, nếu không có nhiều cơ hội hơn nữa cũng vô dụng.
Cố An:.
- Thiên phú ngươi có, chỉ là kém một chút, nếu có thể lên núi Tam Thanh, tu vi tăng lên sẽ nhanh hơn, nhưng ai bảo ngươi có nương tử?
Vị Ương hiếm hoi nở nụ cười:
- Sao không mang nàng theo cùng, bổn cung có thể dạy nàng tu luyện?
- Nương tử nhà ta chính là phàm nhân, mỗi ngày chỉ muốn nấu ăn nấu cơm, sư tôn vẫn là tiết kiệm phần tâm tư này đi.
- Vậy thật đúng là tiếc nuối.
* * *
Ánh sáng thay thế đêm tối, bầu trời dần dần trong xanh, Cố An cũng trở về thân thể.
Chung quanh đã là gian phòng quen thuộc, đây là gian phòng của mình.
Đêm qua thoát được một kiếp.
Mở cửa phòng ra, Cố An tuốt đầu chó Vượng Tài, không đi tập thể dục buổi sáng, cũng không đi dạy học.
Tối hôm