- Ta cũng không biết Dạ Linh quên cái gì, có lẽ quên một bộ phận bản năng, có lẽ quên một loại ám chỉ hoặc cửa sau mà Đông Hoa Tử áp đặt trong Hóa Yêu Chướng, đều là hiện tượng có khả năng sinh ra sau khi điểm hóa. Dù sao trong đầu nàng vốn không chứa bao nhiêu đồ vật, có đồ vật quan trọng nào có thể quên? Ngươi lại lo lắng cái gì?
Tần Dịch đang hì hục bày trận, Lưu Tô bị đặt bên khung cửa, một bên chỉ điểm bày trận, một bên giải thích nghi hoặc cho hắn.
Chỉ có điều, giải thích này nghe như thế nào cũng vô cùng không được tự nhiên.
Tần Dịch kỳ lạ mà quay đầu nhìn nó.
- Ta thấy ngươi rất có ý kiến đối với Dạ Linh?
- Ta không có ý kiến đối với nàng.
Lưu Tô cứng rắn nói.
- Chẳng qua nàng quá thường xuyên chạy tới đây, quấy rầy ta và ngươi thanh tu.
- Cái này còn bảo không có ý kiến. . .
Tần Dịch bất đắc dĩ nói.
- Nàng tới nơi này cũng là ý của ta, không phải vì tìm hiểu tin tức của Đông Hoa Tử sao.
"Cắt."
Lưu Tô khinh bỉ.
- Cho tới bây giờ, trong cái đầu ngu xuẩn của nàng ngoại trừ biết rõ Đông Hoa Tử là một lão đầu, tu hành tuyệt đối không đạt Cầm Tâm, ngoài ra còn cung cấp tin tức hữu dụng nào?
- Cái này rất hữu dụng rồi, ít nhất ta biết rõ Đông Hoa Tử không phải nữ.
". . ."
Lưu Tô giật nảy mình.
- Ngươi từng nghĩ như vậy?
Tần Dịch thành thật nói.
- Xác thực đã từng nghĩ tới, nếu như đó là một đại mỹ nhân, ta có phải muốn giết nàng chứng đạo hay không.
Lưu Tô ngạc nhiên.
- Giết nữ nhân chứng đạo? Ngươi nghe được đồ chơi này từ đâu?
- Như thế nào? Không tồn tại?
- Tồn tại ngược lại có tồn tại đó.
Lưu Tô ngừng lại một chút, bỗng nhiên cười lạnh.
- Nếu như ngươi muốn đi con đường này, cũng không phải không thể được.
- Nghe giọng điệu này của ngươi, vì sao ta cảm thấy nếu như ta đi con đường này sẽ trước tiên bị ngươi gõ chết?
Lưu Tô rất hài lòng.
- Đủ nhạy bén, xứng làm đệ tử của ta.
Tần Dịch gật gật đầu.
- Đủ ngu ngốc, xứng làm bằng hữu của ta.
- Tần Dịch Tần Dịch!
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Lý Thanh Quân.
- Đi đâu rồi?
Tần Dịch còn chưa trả lời, rất nhanh đã nhìn thấy Lý Thanh Quân vọt vào hậu viện.
- Ngươi không sợ ta lại có cạm bẫy, tùy tiện xông vào.
Tần Dịch tức giận nói.
- Sẽ bị treo ngược lên?
- Tiền viện có cạm bẫy cũng liền thôi, nếu như trên đường từ phòng mình ra hậu viện cũng phải bố trí cạm bẫy, có bệnh sao?
"Ách. . ."
Tần Dịch suy nghĩ một chút.
- Thật là một ý nghĩ hay, ai cũng không nghĩ tới đúng không. . . Nói không chừng có thể hố được người.
Lý Thanh Quân không rảnh để ý, ánh mắt rất nhanh lại bị kiếm gỗ đào trước mặt Tần Dịch hấp dẫn. Kiếm gỗ đào cắm trong đất, còn lấp bùn, giống như gieo xuống một thanh kiếm.
- Ngươi đang làm gì? Gieo xuống một thanh kiếm, thu hoạch mấy vạn thanh?
- Đáp đúng.
Tần Dịch liền cười.
- Ngày này sang năm, tới lấy một vạn thanh kiếm.
- Phì! Thần thần bí bí.
Lý Thanh Quân không có truy tới cùng, nhớ tới ý đồ đến của mình, cười nói.
- Ngươi có biết ngươi phát tài hay không?
- Gì? Ta từ lúc đến Ly Hỏa Thành, cái gì cũng không có làm.
- Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, xà bông thơm của ngươi, ta tìm người phỏng chế rồi, hôm nay toàn bộ Ly Hỏa đều đang dùng. Phụ vương cũng rất ưa thích.
Sinh ý của công chúa, chỉ sợ Ly Hỏa Thành thật sự không có mấy người dám phỏng theo, sinh ý này lũng đoạn rất khủng bố đấy, Tần Dịch hầu như có thể trông thấy một tòa kim sơn chồng chất trước mặt. Cũng khó trách tâm tình Lý Thanh Quân mấy ngày nay càng ngày càng tốt, bóng mờ huynh trưởng bị ám sát bỏ mình đang dần dần biến mất.
Tần Dịch nở nụ cười.
- Thì ra là thế, lệnh tôn ưa thích thì tốt rồi. Về phần bán cũng không cần chia hoa hồng, xem như phí tổn tìm những tài liệu kia cho ta.
Nói xong tiếp tục quay đầu loay hoay thanh kiếm kia.
Lý Thanh Quân nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt rất thưởng thức.
Mới quen cảm thấy Tần Dịch tuổi còn trẻ, thái độ lạnh nhạt rất giả bộ, tiếp xúc nhiều mới biết được hắn thật sự rất không màng danh lợi, hầu như sẽ không để trong lòng đối với tiền tài cùng tiền đồ gì đó. Mỗi ngày chỉ nhìn thấy hắn luyện đan chế dược, rèn luyện gân cốt, hai ngày nay thêm vào chế tác một ít bùa chú, ngay cả cửa cũng không ra.
Đổi thành bất kỳ một ai khác kéo tốt quan hệ cùng thái tử công chúa, chỉ sợ đều sẽ không phải loại thái độ như Tần Dịch.
Trong bầu không khí áp lực cùng khẩn trương ở kinh sư, Lý Thanh Quân vẫn cảm nhận được điểm này, quả thật khó được.
Cho nên Lý Thanh Quân rất thích chạy tới nơi này, ngoại trừ muốn nghe Tây Du, phảng phất như cũng có một chút ý muốn thỏa mãn tìm tiên.
Thái độ của Tần Dịch đối với nàng cũng không giống người thường, ít nhất lúc trước sẽ nói "Hôm nay có chuyện quan trọng" liền muốn đuổi người, lúc này không còn rồi.
Lưu Tô cũng nhìn ra được, Tần Dịch có hảo cảm khác thường đối với công chúa lỗ mãng này.
- Quyết định ngày mai đưa tang đại ca, quốc sư đến lúc đó sẽ làm một trận cúng bái rất lớn, nghe nói linh hồn có thể nhập Thiên Đình.
Lý Thanh Quân thở dài nói.
- Có đôi khi. . . Ta hy vọng Đông Hoa Tử thật.
- Chuyện thường tình của con người.
Tần Dịch rốt cuộc bố trí xong thanh kiếm, rời khỏi viện.
- Đi thôi, đi vào uống rượu.
Lý Thanh Quân đi theo sau lưng nói.
- Ta lại cảm thấy, thật ra như ngươi mới là quốc sư chân chính. Đợi đuổi Đông Hoa Tử đi, ngươi tới làm quốc sư đi.
Lời tương tự đã từng nói, nhưng mà ngữ khí đã hoàn toàn bất đồng.
- Ta? Không phù hợp.
Tần Dịch cười nói.
- Quốc sư mỗi ngày trốn ở trong phòng ngủ, có người nhận không?
Lý Thanh Quân nói.
- Mọi người có nhận hay không, không cần ngươi lo.
- Ân? Vậy cần gì?
- Chỉ cần. . . Chúng ta nói ngươi có bản lĩnh.
bước chân Tần Dịch hơi ngừng một chút, có chút than thở.