"Bành".
Thanh âm càng thêm nặng nề so với thương mâu đụng vào nhau vừa rồi vang lên, Tần Dịch lại một lần nữa ôm eo Lý Thanh Quân, hướng về phía sau thối lui đến góc đường.
Mâu của Mang Chiến bị gõ thiếu chút nữa rời tay, trong lòng hoảng sợ, thiếu niên này nhìn như gầy yếu, lấy đâu ra lực lớn như vậy?
Hắn hơi điều chỉnh một chút, còn muốn ra mâu, bên người lại lần nữa thò ra một thương, cản mâu của hắn lại.
Thương này rất quen thuộc, ít nhất tương giao qua mười mấy lần trên chiến trường. . . Mang Chiến nhìn cũng không nhìn liền biết rõ đây Lý Thanh Lân đang ra tay.
Hắn lớn tiếng quát lên.
- Nam Ly ngươi có ý gì, có thích khách muốn giết ta, ngươi giúp nàng? Nam Ly ngươi được xưng ngàn năm văn minh, đối đãi sứ giả như vậy?
- Rất xin lỗi.
Mặt Lý Thanh Lân không biểu lộ.
- Không bàn văn minh hay không, ta chỉ biết so với xá muội, Mang Chiến ngươi không bằng cái rắm. Lại dài dòng ta hiện tại làm thịt ngươi, Tây Hoang ngươi muốn vì vậy mà khai chiến, ta phụng bồi đến cùng.
Xá muội? Mang Chiến sửng sốt cả buổi, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Lý Thanh Quân trở nên rất cổ quái, tiếp đó từ từ trở nên nóng bỏng.
Mang Chiến thất thần, một tùy tùng chòm râu dê bên cạnh hắn âm dương quái khí mà nói.
- Chỉ sợ Thanh Lân vương tử ngươi vẫn chưa có tư cách tự ý nảy sinh xung đột biên giới.
Lý Thanh Lân cười lạnh.
- Các ngươi có thể thử xem.
Theo tiếng nói, hắn vung tay lên, cung tiễn của quân đội Nam Ly lập tức chỉ về phía nhóm người Tây Hoang, sắc mặt tên chòm râu dê kia như màu đất, cũng không dám nói tiếp.
Mang Chiến hoàn hồn, ha ha cười nói.
- Thì ra là Chiêu Dương công chúa. Chỉ là hiểu lầm, được rồi được rồi. Chúng ta lần này tới vì phúng viếng, cũng không phải đến khiêu khích đấy.
Lý Thanh Lân đè tay, cung tiễn của quân đội lại thu về, vẻ mặt hắn thay đổi thành vẻ tức giận, chỉ vào Lý Thanh Quân mắng.
- Muội lớn như vậy rồi, có đầu óc hay không? Nơi nào cũng dám tùy ý động thủ, bị người nhà bắn chết thì chắc thoải mái, đúng không?
Lý Thanh Quân ưỡn cổ, cả giận nói.
- Dưới mâu tên này nhiễm bao nhiêu máu của người Nam Ly chúng ta, vừa rồi còn mưu sát đại ca, cần hắn đến giả bộ phúng viếng?
- Vậy cũng không thể làm như muội đấy.
Lý Thanh Lân ý vị thâm trường nói, lại chắp tay với Tần Dịch.
- Đa tạ Tần huynh.
Tần Dịch khoát tay, rất im lặng mà đứng bên cạnh. Hắn một mực đang chú ý cử động của Mang Chiến, vốn sợ hắn bỗng nhiên ra mâu, lại trông thấy Mang Chiến sau khi nghe nói đây là "Xá muội", ánh mắt liền trở nên nóng bỏng cùng thất thần.
Được, mọi rợ lại ưa thích nha đầu xúc động lỗ mãng này?
Ánh mắt của Mang Chiến cũng rơi vào trên người Tần Dịch, tiếp đó trông thấy tay hắn ôm eo nhỏ của Lý Thanh Quân, một đôi mắt báo như chuông đồng rụt một chút, lạnh lùng nói.
- Người kia là ai?
Tần Dịch không để lại dấu vết thu tay lại, không thèm để ý đến thái tử Tây Hoang gì đó, lôi Lý Thanh Quân xoay người rời đi. Lý Thanh Quân dường như cũng ý thức được hôm nay lỗ mãng quá mức, cúi đầu không nói một lời mà mặc cho Tần Dịch lôi đi.
Mang Chiến ở sau lưng bị không để ý tới giận tím mặt.
- Hôm nay thật sự kiến thức khí độ của Nam Ly!
Lý Thanh Lân thản nhiên nói.
- Đó là bằng hữu của ta, không nhập hồng trần, không cần phải giảng lễ tiết. Ta nói Mang huynh, ngươi mỗi năm xâm lấn Nam Ly ta, giết người đồ thành không khác gì cầm thú, lại đột nhiên nói đến lễ tiết khí độ, không cảm thấy vượn đội mũ người, rất buồn cười hay sao?
Mang Chiến lại nói.
- Bổn vương lần này đến vốn có ý thân thiện hữu hảo cùng Nam Ly, chỉ có điều hiện nay xem ra Nam Ly được xưng hòa bình lại không có tâm như chúng ta.
Lý Thanh Lân ngẩn người.
- Vậy trước hết mời vào cung, phụ vương đã bày yến tiệc đón tiếp, chỉ chờ Mang huynh.
- Tiệc trưa?
Mang Chiến bỗng nhiên lại nhiệt liệt.
- Không biết công chúa có mặt hay không?
Ánh mắt của Lý Thanh Lân càng thêm ý vị thâm trường. Quay đầu nhìn lại, Tần Dịch đã lôi kéo Lý Thanh Quân rẽ qua góc đường. Chẳng biết tại sao hắn đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, ngửa đầu cười ha ha một hồi, lại bỗng nhiên thu liễm nụ cười, xụ mặt nói.
- Xá muội không ăn uống cùng cầm thú.
- Ngươi!
Mặt Mang Chiến đen như đít nồi, thiết quyền bóp rắc rắc hồi lâu, mới rốt cuộc bình phục, không lại lên tiếng.
Chỗ rẽ, Lý Thanh Quân tựa trên tường thở dài.
- Hình như ta luôn phá hỏng mọi chuyện.
- Bởi vì cô quá thẳng.
Tần Dịch cười một tiếng.
- Có lẽ trầm ổn của nhà cô đều đến trên người ca ca cô rồi.
- Ta không rõ, đây là đạo lý gì, vì sao rõ ràng là địch nhân thù sâu như biển, có một danh nghĩa sứ giả liền không thể động đến hắn, ngược lại phải bảo vệ?
- Ta cũng không biết, ta một mực cảm thấy loại lễ nghi này rất quái, nhưng hình như nơi nào cũng có. . . Có lẽ bởi vì giữa nước cùng nước không có đối địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích. Nói không chừng xoay mặt, các ngươi còn thành đồng mình đấy?
- Không có khả năng!
Lý Thanh Quân cả giận nói.
- Chỉ dựa vào hắn ám sát đại ca, chúng ta vĩnh viễn sẽ không trở thành đồng minh!
Tần Dịch không có biện pháp trả lời câu này, Tây Hoang có thù oán cùng các ngươi, nhưng ít ra chuyện ám sát đại ca ngươi, lỗi không phải của bọn hắn.
- Vẫn là. . .
Lý Thanh Quân lúng túng hồi lâu, rốt cuộc nói.
- Vẫn cảm ơn ngươi, nếu không một mâu kia có chút phiền toái.
- Cảm ơn ta cũng không cần, chúng ta nói như thế nào cũng là chiến hữu từng kề vai chiến đấu.
- Chiến hữu sao?
Lý Thanh Quân mỉm cười.
- Đúng thế.
Tần Dịch nói.
- Ta ngược lại cảm thấy ca ca cô tương đối đáng tin cậy, rất có mặt mũi.
- Hừ, đó là đương nhiên, nếu không hắn sao xứng làm ca ca của Lý Thanh Quân ta!
Trong lòng Tần Dịch nhanh chóng xẹt qua lời cuối cùng nghe được từ miệng Lý Thanh Lân, câu "Hắn là bằng hữu của