Phủ thái tử, đình đài trong hoa viên.
Lý Thanh Lân cùng Tần Dịch ngồi đối diện trên bàn đá, sắc trời đã tối, trăng treo giữa trời, gió thổi nhẹ, hoa viên tỏa ra từng trận mùi thơm.
Hai bên không người phục thị, Lý Thanh Lân tự mình hâm rượu, nhìn ngọn lửa sáng ngời trong lò có chút xuất thần.
Tần Dịch nhìn hắn hồi lâu, thật sự cảm thấy đây là một người siêu cấp mâu thuẫn, cảm nhận vô cùng phức tạp. Thật ra hắn có thể thấy được, một ít tư thái của Lý Thanh Lân không phải làm bộ, tựa như hắn giờ phút này tự tay hâm rượu, cũng không phải ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ, bởi vì không cần, để cho thị nữ đến hâm rượu lại có thể ảnh hưởng cảm nhận gì? Ngược lại từ lúc quen biết hắn đều là chính mình động thủ cơm no áo ấm, không hề giống một vương tử, tại rất nhiều thời điểm luôn khiến cho Tần Dịch cảm thấy càng giống một chiến sĩ, hoặc nói võ giả thuần túy.
Nhưng hết lần này tới lần khác một chiến sĩ như vậy, lại làm rất nhiều chuyện chính khách lãnh huyết mới có thể làm.
- Không cần một mực nhìn ta.
Lý Thanh Lân bỗng nhiên cười một tiếng.
- Mặc dù khuôn mặt ta và Thanh Quân có vài phần tương tự, nhưng ta không phải nữ giả nam trang.
Tần Dịch cũng bị chọc cười ra tiếng.
- Ngươi rất ít nói đùa.
- Ta nói rồi, bởi vì ta không có nhiều tâm lực như vậy. Nếu ta giống như Thanh Quân vẫn còn đang mơ mộng đầy đầu, vậy ta cũng sẽ thích nói đùa.
Lý Thanh Lân cười nói.
- Ai không muốn mỗi ngày tươi cười rạng rỡ? Mặt âm trầm, một bụng tâm sự cùng tính toán, cũng không phải tư vị gì tốt.
- Vậy ngươi...
Tần Dịch cân nhắc một chút, vẫn hỏi.
- Tại sao lựa chọn tư vị như vậy?
- Người luôn phải có một lý tưởng, cũng vì thế tiến lên, nếu không cả đời nước chảy bèo trôi, chết lặng mà sống lại để làm gì?
Tần Dịch giật mình, lại nghĩ tới thời điểm yến hội Lưu Tô cũng từng nói sống để làm gì, chỉ là cái nhìn của hai người hoàn toàn bất đồng. Một người cho rằng ngươi không thể vô câu vô thúc suy nghĩ thông suốt, vậy sống làm gì? Một người cho rằng ngươi cả đời không có lý tưởng giống như cá ướp muối, vậy sống làm gì?
Vốn tưởng rằng Lưu Tô sẽ phát biểu bình luận nào đó đối với điều này, nhưng bổng một mảnh yên tĩnh, không có phản ứng.
Lý Thanh Lân lại nói.
- Tần huynh có chí hướng gì? Nhàn nhã ở ẩn, tùng trúc làm bạn, không dính đến phàm trần ồn ào, tiêu dao tự tại?
Tần Dịch do dự một chút, trả lời.
- Đúng vậy.
Lý Thanh Lân nở nụ cười.
- Mặc dù chí bất đồng, ta ngược lại cũng cảm thấy không có gì không tốt, đây chính là chi sĩ cao thượng. Sợ nhất cả đời tầm thường, ngược lại tự an ủi mình bình thường đáng ngưỡng mộ, đó là kẻ ngu muội.
Trên mặt Tần Dịch có chút nóng, cảm giác hình như mình là người kia...
Bất quá cũng biết vì sao Lưu Tô không bình luận rồi, bởi vì thật ra lời Lưu Tô nói không có gì xung đột cùng Lý Thanh Lân, trên bản chất đều có được một loại lý tưởng cùng truy cầu, bản chất nhất trí, vậy mọi người truy cầu bất đồng cũng không có gì phải tranh đấy.
Ngược lại Tần Dịch hắn tự cho là xuất thế không màng danh lợi, thật ra là cá ướp muối... Bởi vì hắn không biết mình theo đuổi rốt cuộc là cái gì, cho dù hắn đã từng rất trang bức mà nói cho Lý Thanh Quân con người phải biết mình theo đuổi cái gì, thật ra chính hắn cũng không biết.
Hắn rốt cuộc mở miệng hỏi lại.
- Như vậy chí của Lý huynh đến tột cùng là gì? Quyền hành Nam Ly?
"A..."
Lý Thanh Lân nhịn không được bật cười, không có trả lời ngay, chậm rãi tắt lò lửa, nhấc bầu rượu rót rượu cho Tần Dịch, phảng phất như đang đang chỉnh lý ngôn ngữ.
Tần Dịch không thúc, yên tĩnh mà nhìn hắn.
- Tần huynh là người Nam Ly ta, còn là một Dược Sư.
Lý Thanh Lân nâng chén rượu, xuất thần mà nhìn rượu trong chén.
- Nam Ly trong mắt ngươi có tính là người bệnh hay không?
"A..."
Tần Dịch thở dài.
- Tính.
- Phụ vương một lòng hướng đạo, không màn quốc quốc sự, ngay cả tin tức Tây Hoang xâm lấn đều không quan trọng bằng hắn dùng đan.
Lý Thanh Lân chậm rãi nói.
- Phương diện quốc sự, nghe yêu đạo nói bậy một hồi còn hơn nghe lương thần trung chí, thậm chí còn hơn nghe đứa con trai như ta. Đông Nam địa chấn, không phải kháng chấn cứu tế, trước mà đăng đàn làm phép trước; địch quốc xâm lấn, không phải sẵn sàng ra trận, mà cầu nguyện trời xanh.
Tần Dịch im lặng.
- Quốc vương như thế, thần dân còn hơn. Trên triều đình, nịnh bợ Đông Hoa, chính sự không ai làm, người người học đạo pháp. Đều có người dám mặc đạo bào vào triều, phụ vương chẳng những không cho rằng ngang ngược, ngược lại chính mình cũng mặc, giống như trò cười.
Lý Thanh Lân mỉm cười nói.
- Trong giang hồ, yêu nghiệt hoành hành, người người bất kính quốc vương, ngược lại vái miếu đạo sĩ. Nhà nhà không thèm sản xuất, vợ chồng thanh tu, chuyện phòng the không hài hòa, ngay cả nhân khẩu đều giảm. Tần huynh, quốc gia này không chỉ sinh bệnh, mà là bệnh nan y có thể