Rượu đã ba tuần.
Ánh mắt của Tần Dịch nhìn Lý Thanh Lân càng thêm phức tạp.
Càng phức tạp hơn so với trước kia.
Trước kia có nhiều cảnh giác, là vì một kẻ lãnh huyết có thể giết huynh, tự nhiên cũng có thể lợi dụng hắn sau đó liền diệt khẩu xong việc, đối với chính khách như vậy, hắn một mực cảm thấy trong lòng có gai, không cách nào quá thân cận cùng Lý Thanh Lân.
Nhưng nếu như Lý Thanh Lân nói thật lòng, Tần Dịch rõ ràng cảm thấy rất bội phục.
Một người giết ca ca mình, hắn rõ ràng cảm thấy bội phục... Điều này làm cho Tần Dịch rất hoài nghi tam quan của mình có phải xảy ra nhầm lẫn gì hay không. Nếu như lại nghĩ đến tâm tình của Lý Thanh Quân sau khi biết được chân tướng, vậy thì càng phức tạp.
Lý Thanh Lân chậm rãi nhấp rượu, ung dung nói.
- Ta biết Tần huynh từ sau khi gặp Dạ Linh đã có chút cảnh giác đối với ta, ta cũng biết ngươi đang suy nghĩ gì, có lẽ sợ ta sau đó diệt khẩu, thậm chí có khả năng sợ ta là kẻ mất trí, ngay cả đối với Thanh Quân đều sẽ gây bất lợi... Nhưng Tần huynh quá lo rồi, nếu ta muốn diệt khẩu, người thứ nhất muốn giết chính là Dạ Linh mà không phải ngươi, không có Dạ Linh, cho dù ngươi tuyên dương khắp nơi cũng không có ai tin. Huống chi, cho dù có người tin, cũng không có ý nghĩa. Ngay cả Đông Hoa Tử lên triều dùng các loại công kích đối với ta đều không có kết quả, huống chi ngươi?
Tần Dịch nói.
- Người địa vị cao diệt khẩu, cần gì phải cân nhắc nhiều như vậy? Có ít người chẳng qua lúc làm bí sự trong núi vô tình gặp được thiếu niên, liền không nói hai lời làm thịt.
"Ồ?"
Thần sắc Lý Thanh Lân có chút ngạc nhiên.
- Đây chẳng lẽ... Chính là chỗ oán khí của Tần huynh đối với Đông Hoa Tử? Người của hắn giết bằng hữu của ngươi?
- Xem như thế đi.
"PHỐC... Ha ha ha..."
Lý Thanh Lân phun ra một ngụm rượu, cười ha hả.
- Đây chính là hậu quả của việc không cân nhắc nhiều, không duyên cớ gây thù hằn, chỉ sợ hắn cũng không biết chỗ nào chọc đến đấy. Thú vị, thú vị.
Cười một hồi, lại nói.
- Đây chính là ví dụ sống sờ sờ, sau lưng Tần Dịch ngươi cũng chưa chắc không người, ta cũng sẽ không duyên không cớ đi chọc phần nước đục này.
Tần Dịch nhịn không được bật cười.
- Sở dĩ nói nhiều cùng Tần huynh như vậy cũng vì ta cho rằng người hợp tác không nên nghi kỵ lẫn nhau, vậy chỉ có thể làm hỏng việc. Mục tiêu của chúng ta giống nhau, hy vọng chân thành hợp tác. Cho nên...
Ánh mắt Lý Thanh Lân sáng rực mà nhìn hắn.
- Hôm nay Tần huynh có thể mở lòng không?
Tần Dịch nâng chén tương kính.
- Cớ gì nói ra lời ấy? Ta và ngươi chẳng phải sớm đã là bằng hữu.
Lý Thanh Lân nâng chén cụng một cái, cười nói.
- Đúng vậy, đã sớm là bằng hữu.
Hai người cạn chén, Lý Thanh Lân thở dài một hơi, cả người nhìn qua nhẹ nhõm hơn vài phần.
- Theo ta nhiều năm quan sát tìm hiểu, Đông Hoa Tử có chút tương tự cùng Xa Trì tam tiên trong câu chuyện của ngươi, hắn khẳng định không có truyền thừa chính thống gì, bất quá Dã Hồ Thiền (loại Thiền chỉ tốt ở bề ngoài) mà thôi. Tựa như đan dược kia rõ ràng không ổn, vậy cũng chỉ có hai loại khả năng, hoặc hắn cố ý hại phụ vương ta, hoặc chính bản thân hắn cũng không hiểu, luyện sai rồi. Ví dụ tương tự còn có rất nhiều, ta có khuynh hướng hắn thật sự không hiểu nhiều.
Tần Dịch vuốt cằm nói.
- Ta hôm nay đối mặt Đông Hoa Tử, cũng cảm thấy hắn không hiểu tu hành như ta tưởng tượng, hắn giống một chính khách hơn giống một người tu hành. Ngay cả giải quẻ thuật sĩ giang hồ đều nên chơi lô hỏa thuần thanh, hắn giống như cũng không quá thông. Bởi vì người thật sự có tự tin, hơn phân nửa sẽ thẳng khí bừng bừng bác bỏ ý kiến về quẻ với ta, mà không phải chơi thuật chính khách.
Lý Thanh Lân cười nói.
- Từ khi biết Tần huynh, ta một mực cảm thấy ngươi học hiển nhiên có hệ thống có truyền thừa, còn hơn Đông Hoa Tử. Chỉ cần có thể để cho phụ vương tin ngươi, Đông Hoa Tử sẽ không còn chỗ dựa.
Đây chính là nguyên nhân Lý Thanh Lân đặc biệt coi trọng Tần Dịch, Tần Dịch trong lòng khẽ than, hảo cảm đối với Lý Thanh Lân lại thêm vài phần. Bởi vì Lý Thanh Lân muốn đối phó Đông Hoa Tử, vốn còn có một cái biện pháp khác, không cần vòng vèo như vậy.
Đó chính là trực tiếp soán vị.
Quân đội đều trong tay Lý Thanh Lân, hắn hoàn toàn có thể làm chuyện Lý Thế Dân từng làm, ép phụ vương thoái vị đi tu đạo. Chỉ cần ngồi lên vương vị, muốn đuổi đi một quốc sư còn không phải chỉ cần một câu?
Nhưng hắn không có lựa chọn con đường này, mà đi mời phương sĩ, ý định tranh đoạt tín nhiệm của phụ vương cùng Đông Hoa Tử.
Tần Dịch thở dài.
- Sáng mai gặp phụ vương của ngươi, ta sẽ tận lực thử xem.
Lý Thanh Lân trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói.
- Lần này Mang Chiến đến Nam Ly chỉ sợ có chút quan hệ với Đông Hoa Tử, ta hiện tại