Trường phái tu đạo có rất nhiều.
Như Lưu Tô đã từng nói, Huyền Môn cũng có song tu, cũng không phải mỗi người đều tuyệt tính đoạn dục, chủ yếu ở chỗ lý giải bất đồng. Nhật Nguyệt tương giao Âm Dương tương cảm, đạo lý như vậy, giải thích thông thường thật ra là bản thân cũng như thiên địa Âm Dương nhị khí, nhưng nếu như nhất định phải giải thích theo hướng nam nữ song tu cũng có một bộ hệ thống tự bào chữa. Ngươi có thể không ủng hộ, có thể biện luận, thậm chí khiển trách là tà ma ngoại đạo, vậy cũng chỉ là đạo bất đồng, mà không thể nói đây không phải hệ thống tu đạo.
Thật ra Đông Hoa Tử dạy cho quốc vương cũng là một bộ tương tự —— nếu không luyện thuốc tráng dương cho hắn làm gì? Quả nhân có tật, vậy ra tay từ nơi này mới dễ dàng đạt được đột phá. Ngươi thật sự khuyên hắn thanh tâm quả dục, ngược lại không dễ dàng thành công.
Tần Dịch nhớ tới đánh giá của Lưu Tô đối với câu nói của Lý Thanh Lân tối hôm qua "Không có một đế vương nào trường sinh": " Vì sao đế vương nhân gian tu không thành đạo? Bởi vì căn nguyên bọn họ cầu trường sinh là không nỡ bỏ hết thảy đang có, cái này đi ngược lại với bản chất của tu tiên, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ có thể thành. Cho nên vẫn là ngươi phù hợp, đến tu tiên cùng ta..."
Tần Dịch còn nhớ rõ câu trả lời của mình: "Cho nên bản chất của tu tiên quả nhiên là máy cassette a?"
Sau đó Lưu Tô hờn dỗi.
Thật ra, trong lòng Tần Dịch đã sớm dao động không còn hình dáng, hắn thật sự rất muốn tu tiên, mà theo quan hệ càng thêm mật thiết với Lưu Tô, cảnh giác lúc mới xuyên tới đây đều nhanh mất sạch, thật sự không cảm thấy Lưu Tô sẽ hại mình...
Bầu không khí trong tẩm điện có chút quái dị, quốc vương nhìn chằm chằm vào Tần Dịch như có điều suy nghĩ, Tần Dịch cũng đang suy nghĩ xa xôi nghĩ đến Bổng Bổng, nhìn từ mặt ngoài ngược lại là hai người đạo mạo trang nghiêm đang luận đạo...
Qua một hồi, quốc vương mới chậm rãi mở miệng.
- Hai nước liên minh, chuyện này trọng đại. Nếu Tần đạo hữu buông tha Chiêu Dương, khuyên nàng hòa thân Tây Hoang, vậy quả nhân có thể ban thưởng đạo hữu 500 xử nữ, trợ đạo hữu Trúc long hổ chi Cơ.
Tần Dịch không hề nghĩ ngợi, ứng tiếng nói.
- Dù có ngàn vạn tuyệt sắc, ta cũng chỉ muốn Thanh Quân.
Quốc vương híp mắt.
- Đạo hữu để cho quả nhân khó xử.
Tần Dịch nhịn không được nói.
- Thái tử hơn phân nửa do Tây Hoang ám sát, Thanh Quân xem Mang Chiến như kẻ thù, cho dù không có tại hạ, nàng cũng sẽ không cam tâm tình nguyện.
Quốc vương thản nhiên nói.
- Cũng nên làm từng bước một, đạo hữu chính là bước đầu tiên.
Tần Dịch thay đổi góc độ nói.
- Tây Hoang ám sát thái tử, chúng ta ngược lại gả công chúa đi, vương thượng có từng nghĩ tới người trong thiên hạ sẽ đánh giá việc này như thế nào không?
Quốc vương lắc đầu.
- Quốc sư cầu quẻ, nói hung thủ ở kinh.
Con của ngươi chết không phải đi phá án, mà đi hỏi quẻ! Trách không được quốc sư cắn chết Lý Thanh Lân có hiềm nghi, ngươi thật còn đang do dự. Tần Dịch vô lực, dứt khoát nói.
- Ta bói ngược lại là hung thủ ở Tây, nếu không để cho quốc sư lại đến biện một lần?
Quốc vương nhìn Tần Dịch hồi lâu, chậm rãi nói.
- Quẻ này không phải quốc sư bói, người bói là Minh Hà chân nhân, đến từ Đệ Nhất Cung Thiên Khu Thần Khuyết.
Minh Hà...
Ngươi… Con mẹ nó… Một tu sĩ chân chính, bắt yêu còn chưa tính, đến dính vào phàm trần thế tục này làm gì!
Thật sự đau đầu, Minh Hà khẳng định xác nhận Lý Thanh Lân có hiềm nghi, cũng không biết nàng nói với Đông Hoa Tử bao nhiêu. Nếu như chỉ bói toán nói hung thủ ở kinh, cái khác do tự Đông Hoa Tử phát huy, vậy còn tốt một chút; nếu như ngay cả có yêu khí qua lại ở vương phủ đều nói, vậy thì hỏng bét.
Không đợi Tần Dịch mở miệng, quốc vương lại nói.
- Trên thực tế, ai quẻ chuẩn, không quan trọng; hung thủ đến tột cùng là ai cũng không quan trọng. Để cho quốc dân cho rằng hung thủ đã đền tội, cũng bất quá là một câu nói. Thật sự có thể làm cho hai nước từ nay về sau ngừng chiến, mới là kế hoạch trăm năm, đạo hữu nghĩ có đúng không?"
Trong lòng Tần Dịch có chút rét run.
Đế vương vô tình nhất. Quốc vương này càng máu lạnh hơn so với Lý Thanh Lân.
Hắn từ bỏ ý định khuyên nhủ, trực tiếp móc ra một viên đan dược màu xanh, nói.
- Tại hạ cảm thấy, vương thượng hứng thú đối với vật này hơn việc hòa thân.
"Hả?"
Quốc vương quả nhiên lộ ra thần sắc rất hứng thú.
- Đây là đan dược gì?
- Thanh Quả Dược Hoàn.
Tần Dịch nghiêm trang mà bịa ra một cái tên.
- Tại hạ không dám nói có thể làm cho vương thượng trường sinh, cũng không dám nói thần thanh trí rõ giống như thành tiên, nhưng đối với bệnh trạng thích ngủ, mệt mỏi, lưng đau, thị lực yếu đi của vương thượng, rất có hiệu quả thuyên giảm.
Trong mắt quốc vương lóe lên tia sắc bén.
- Làm sao đạo hữu biết được quả nhân có những bệnh trạng này?
Tần Dịch điềm nhiên như không có việc gì nói.
-