- Tốt rồi, trước hết thả ta ra. Ôm một cây gậy thương tâm, cũng không cảm thấy mình ngu xuẩn hay sao?
Lưu Tô nói.
- Để cho Lý Thanh Quân trông thấy, hơn phân nửa sẽ cho rằng ngươi có sở thích đặc thù nào đó, chuyện tốt của ngươi liền thất bại.
Tần Dịch ngồi ở một bên, để Lang Nha bổng lên đầu gối.
- Vốn đi ra ngoài bên người thiếu đi ngươi liền toàn thân khó chịu, nếu như ngươi thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ ta không biết sống thế nào.
Lưu Tô trầm mặc một lát, thở dài không nói chuyện.
Bên trong gậy hắc ám vô biên. Hồn lực nó suy yếu, ngay cả thân gậy có thể sử dụng đều chỉ có phạm vi gang tấc, đi không xa, cũng không dám đi, cô viện tĩnh mịch, cô độc vô cùng vô tận.
Một mực ở trong Tiên Tích Sơn trọn đời cô độc cũng liền thôi, nhưng một khi lại nếm tư vị hồng trần liền không bao giờ muốn trải qua loại cảm thụ kia nữa.
Khoảnh khắc người ngoài leo tường mà vào, cho dù nó tự tin trận này không có vấn đề gì, trong lòng rõ ràng cũng sẽ nổi lên cảm giác bất lực trong tích tắc, hy vọng Tần Dịch ở bên người.
Tần Dịch nói.
- Sau này cho dù đi gặp vua, ta cũng muốn mang theo ngươi, bằng không không đi.
Lưu Tô khẽ cười nói.
- Vậy cho ta đoạt xá không?
Cho ta đoạt xá không, mà không phải sợ ta đoạt xá không.
Lưu Tô xác thực muốn đoạt xá, đây là mấu chốt lớn nhất giữa hai người.
Tần Dịch biết rõ, ít nhất đoạn thời gian mới quen, trong lòng Lưu Tô tuyệt đối là tâm tâm niệm niệm cất giấu ý nghĩ đoạt xá, đây không phải mình đa nghi, mà là chuyện tất nhiên. Chính Lưu Tô cũng chưa bao giờ ý đồ giải thích cái gì, bởi vì nó xác thực muốn đoạt xá, khinh thường đi che lấp tự biện.
Thân thể huyết mạch này của Tần Dịch không giống người thường, có ích với nó.
Đề phòng lẫn nhau cho đến hôm nay, hiện tại song phương cũng không biết nên có quan hệ như thế nào.
- Ngươi...
Tần Dịch thở dài một tiếng.
- Thật sự muốn giết ta sao?
Lưu Tô trầm mặc rất lâu.
Qua một hồi, nó mới chậm rãi chuyển dời chủ đề.
- Những người này là tu sĩ cấp thấp, tránh đi thủ vệ vương phủ, leo vào hậu viện. Ta nghĩ hơn phân nửa là môn hạ của Đông Hoa, thừa dịp ngươi gặp vua, đi vào tìm hiểu lai lịch của ngươi. Đột ngột xuất hiện một người tu đạo có thể cùng hắn chất vấn, đây đối với Đông Hoa Tử mà nói, chỉ sợ khiến cho hắn cảnh giác hơn bất cứ thứ gì.
Tần Dịch ăn ý mà nghe nó hơi có vẻ lải nhải chuyển dời, không có tiếp tục vấn đề lúc trước. Chậm rãi nghe xong, hỏi.
- Thiên Khu Thần Khuyết Đệ Nhất Cung, là tông phái nào?
Lưu Tô giật mình.
- Chưa từng nghe qua.
Tần Dịch gõ gõ đầu, cũng đúng, Lưu Tô ở trong núi đã không biết bao nhiêu vạn năm, thế gian bao nhiêu tông môn lên xuống, nó lại làm sao có thể biết rõ?
Chỉ sợ còn phải tìm cách hiểu rõ một vài thường thức Tu Tiên Giới đương thời.
- Minh Hà xuất từ tông môn này, nghe ngữ khí của quốc vương, tông môn này hẳn rất nổi danh... Tựa như Thiên Đình hoặc Dao Trì các loại trong Tây Du.
- Sớm có dự liệu.
Lưu Tô nói.
- Như thế nào, nàng thật sự đứng về phía Đông Hoa Tử?
- Ít nhất là đối lập với Lý Thanh Lân. Đó là biến số lớn nhất, nếu không giải quyết, hết thảy tính toán của Lý Thanh Lân đều vô ích.
- Lúc có chênh lệch lực lượng tuyệt đối, trí tuệ của phàm tục liền không đủ.
Lưu Tô thản nhiên nói.
- Ta đề nghị ngươi chuẩn bị tốt tùy thời chạy trốn, chế tác Thần Hành Phù, chính là chương trình học hôm nay.
Chạy trốn... Tần Dịch mấp máy miệng, không có tiếp lời.
- Không nỡ bỏ Lý Thanh Quân?
Lưu Tô lập tức nhìn thấu ruột gan hắn, nở nụ cười.
- Quốc vương nói thế nào?
Trên mặt Tần Dịch cũng đỏ lên, vẫn trung thực nói.
- Hắn nói sẽ suy xét, bất quá ta nhìn hắn hơn phân nửa đã có khuynh hướng. Đây căn bản không phải một quốc vương coi trọng quốc sự, sở dĩ muốn hòa thân, hơn phân nửa là vì Tây Hoang luôn không có việc gì xâm lấn quấy rầy hắn thanh tu. Nếu là loại người này, sức hấp dẫn của đan dược của ta đối với hắn chỉ sợ quan trọng hơn nhiều so với địch quốc có quấy rối hay không.
Lưu Tô lại trầm mặc.
Tần Dịch hỏi.
- Làm sao vậy?
- Không sao cả... Lúc này ngươi, xem như đồng thời xếp vào danh sách tất sát của Đông Hoa Tử cùng Mang Chiến, không có chuyện vẫn đừng ra ngoài.
- Ta vốn không hay ra ngoài.
Lưu Tô không có đáp lời này, bỗng nhiên nhẹ nhàng ngâm tụng ca quyết.
- Trời được đạo mà trong, đất được đạo mà yên, khe ngòi được đạo mà đầy, người được đạo mà trường sinh...
Tần Dịch có chút sững sờ, lại nghe Lưu Tô một đường ngâm tụng không ngừng không nghỉ mà, trọn vẹn mấy trăm chữ còn chưa xong.
Hắn như đã biết