Lưu Tô không buồn rầu quá lâu.
Một vị thị vệ vương phủ gõ cửa sân.
- Tần tiên sinh, có người trong cung tới, mời tiên sinh vào cung.
Đôi tình lữ đang hôn nhau say mê bỗng nhiên bừng tỉnh, quốc vương tiếp tục triệu kiến Tần Dịch quả là chuyện tất nhiên.
Lý Thanh Quân đẩy Tần Dịch ra, có chút thở hổn hển, đầu óc mê loạn từ từ khôi phục thanh tỉnh, thấp giọng nói.
- Huynh cũng không thể... Hôn ta liền không nhận nợ. Gặp phụ vương hảo hảo biểu hiện... Ta trở về thu dọn đồ đạc, nếu như phụ vương nhất định phải gả ta cho Mang Chiến, chúng ta lập tức bỏ trốn.
Trong lòng Tần Dịch mềm nhũn, thấp giọng đáp lại.
- Ta sẽ cố gắng biểu hiện, tốt xấu gì cũng sẽ để cho phụ vương muội không dễ dàng hạ quyết định.
Lý Thanh Quân chăm chú gật đầu.
- Ừm. Tin huynh.
Tần Dịch quay người xách Lang Nha bổng, bước nhanh ra ngoài.
Thái giám vẫn là người ngày hôm qua, thấy Tần Dịch liền nhíu mày.
- Vì sao vào cung mang theo binh khí?
Tần Dịch thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự muốn ta mang theo ngươi? Trong miệng trả lời.
- Đây là pháp khí, không phải binh khí. Gặp vương thượng, ta tự có phân tấc.
Thái giám lắc đầu.
- Chỉ sợ khó vào được cửa cung, tiên sinh vẫn để binh khí ở nhà đi.
Tần Dịch lặng lẽ đưa qua một thỏi bạc, kề tai nói.
- Có công công dẫn, sao có thể không vào được cung? Chỉ cần nói là vương thượng đặc chỉ...
Thái giám do dự một chút, rốt cuộc cũng không kiên trì, quay người mang theo Tần Dịch đi tới trong cung, cười nói.
- Liên tiếp triệu kiến hai ngày, vương thượng thật rất coi trọng Tần tiên sinh.
Tần Dịch thở dài.
Không phải coi trọng Tần Dịch hắn, mà là thuốc của hắn.
Cũng không phải coi trọng nữ nhi của mình, mà là tu đạo của hắn.
Đó chính là một lão khốn kiếp, vì tư lợi...
Hôn sự của nữ nhi, chẳng qua là quả cân giữa hai chuyện trói chặt một vị phương sĩ và trấn an địch quốc đừng quấy rối, chỉ xem cái nào nặng hơn. Nếu như không phải Lý Thanh Quân lôi kéo ca ca đi tìm tiên, do đó dẫn theo một phương sĩ như hắn trở về, vậy thì không hề lo lắng mà thật sự sẽ bị gả.
Tất cả mọi chuyện đều có nhân quả.
Đang thất thần, hai người đi vào một cái hẻm nhỏ, trong hẻm có người ngồi bày quán nhỏ bán rau bên tường, còn có người bán tào phớ nóng hổi. Tần Dịch xa xa trông thấy mới nhớ tới mình chưa ăn sáng. Cũng không biết lúc này nói trước tiên để ta ăn sáng liệu có làm cho tên thái giám này tức chết hay không?
Đứng xa xa nhìn quán tào phớ thêm mấy lần, trong lòng Tần Dịch bỗng nhiên nhảy dựng, dừng bước.
Thái giám kỳ quái quay đầu.
- Làm sao vậy?
Tần Dịch nói.
- Công công, chúng ta vào cung không chỉ có một con đường à?
- Đương nhiên không chỉ có một, đường này gần hơn.
Thái giám kỳ quái nói.
- Ta hôm qua không phải đi đường này sao?
Tần Dịch bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.
- Người bán tào phớ hôm qua không giống hôm nay.
Thái giám bó tay.
- Ngươi còn nhớ rõ chủ quán ven đường ngày hôm qua có hình dạng gì?
Tần Dịch đương nhiên không nhớ rõ chủ quán ven đường ngày hôm qua có hình dạng gì.
Nhưng người bán tào phớ hôm nay có hóa thành tro hắn cũng biết.
Bởi vì đó là một trong hai kẻ giết chủ nhân trước của thân thể này trên Tiên Tích Sơn! Ký ức thông thường của nguyên chủ bị một xú bổng nuốt hết, hầu như không có lưu lại bất cứ ký ức gì cho hắn, lưu lại tất cả đều là oán niệm trước khi chết, hận ý ngút trời đối với quốc sư, xem hắn như cừu nhân giết mình!
Ý niệm sâu trong người thậm chí muốn xông tới tung một bổng đập nát sọ não hắn, nhưng hắn biết không thể xúc động. Người này xuất hiện ở đây, vậy bên trong đám người 100% đều là người của Đông Hoa Tử!
Tần Dịch lui lại mấy bước, bỗng nhiên quay người bỏ chạy.
Trong hẻm kinh ngạc một hồi, tiếp đó ầm ầm bạo động, tất cả người bán rau bán, điểm tâm toàn bộ lật đỗ sạp hàng, rút đao kiếm ra hô to gọi nhỏ đuổi theo Tần Dịch. Ngay cả đầu tường hẻm bên đều xuất hiện mấy người giương cung lắp tên, bắn về phía bóng lưng Tần Dịch.
Đương nhiên, đã không có tác dụng.
Đáng thương thái giám không biết xảy ra chuyện gì, đã bị người bán hàng rong xông tới tiện tay đẩy vào bên tường, đụng hôn mê bất tỉnh.
Trước mặt Tần Dịch cũng nghênh đón hai đạo đao quang. Chính là chuẩn bị chặn đường lui của hắn, lúc này bị ép vội vàng ra tay.
Loan đao, người của Mang Chiến.
Khóe miệng Tần Dịch hiện lên một nụ cười lạnh.
Lâm vào lớp lớp vòng vây chỉ sợ sẽ rất phiền toái, nhưng đánh như vậy, các ngươi thật sự cho rằng ta chỉ là phương sĩ?
"Phanh!"
Lang Nha bổng gào thét lao qua, cũng không có bổng pháp hoa lệ, chỉ có thế như mãnh hổ, hung hãn tuyệt luân. Đao kia sao có thể chống đỡ được một bổng mãnh liệt, cả đao lẫn đầu đều bị đập nát bét.
Tình cảnh rõ ràng yên tĩnh một chút.
Mặc dù thường xuyên nhìn Tần Dịch xách Lang Nha bổng đi tới đi lui, chặn qua mâu của Mang Chiến, cản qua đao của Lưu tướng quân, nhưng chưa từng hiển hiện qua thực lực chân thật chân chính. Hắn nhìn quá thanh tú gầy yếu, lại nhìn Lang Nha bổng, quá không phù hợp.
Một thiếu niên nhìn qua thanh tú xuất trần thật sự vung bổng đập nát bét đầu người, nhìn qua thật sự rất có cảm giác tương phản.
Một vị đao khách khác trực