Bảy tám người theo sát phía sau truy vào hẻm nhỏ, tiếp đó đưa mắt nhìn nhau.
Hẻm nhỏ thẳng tắp, nhà nhà đóng cửa, cũng không có lối rẽ, liếc mắt liền có thể nhìn thấy con đường đối diện, nhưng Tần Dịch lại không thấy.
Hắn vừa mới xông vào, nào ra khỏi hẻm nhanh như vậy?
Nhưng nhìn cả con hẻm, dựa vào tường cũng chỉ có một ít xẻng hốt rác cùng chổi mà cư dân để ở bên ngoài, nhìn thế nào cũng không có biện pháp giấu người, Tần Dịch có thể trốn đi đâu?
- Mọi người đừng mắc lừa, hắn khẳng định chưa ra khỏi hẻm, tản ra lục soát, hơn phân nửa trốn vào trong nhà nào đó.
Mọi người chậm rãi tách ra, riêng phần mình đi về hướng căn nhà bất đồng.
Sau lưng kẻ thù sát thân kia, bên cạnh mấy cái xẻng từ từ hiện ra một cây Lang Nha bổng.
"Choang!"
Một hồi bạo vang kinh thiên động địa truyền đến, mọi người ngay cả màng tai đều đang rung động. Quay đầu nhìn, chỉ thấy cả cái đầu của đồng bạn đều bị nện không còn, cũng không biết một bổng này đến tột cùng dùng bao nhiêu khí lực.
Sau đó liền nhìn thấy Tần Dịch hiện ra bên cạnh xẻng, giống như bay theo đầu hẻm chạy đi.
"..."
Một đám người như rơi vào trong mộng, đều phản ứng không kịp.
Trụ cột đạo thuật, thuật che giấu.
Ngay cả ẩn thân cũng không phải, cũng không phải gây huyễn, mà cùng loại với thêm màu sắc tự vệ cho mình, lừa gạt thị giác của người khác. Đương nhiên cao cấp hơn màu sắc tự vệ một chút, tốt xấu gì cũng là một pháp thuật...
Dù sao liếc mắt nhìn qua chỉ có mấy cái xẻng, đương nhiên không có người để ý, ai biết bên cạnh có Tần Dịch đang ẩn giấu?
Võ giả biết pháp thuật, thật sự ngăn không được...
Bên kia Tần Dịch chạy vội ra khỏi hẻm, vui sướng tràn trề, sảng khoái đến mức muốn bay lên.
Lần phản mai phục này chỉ vì báo thù, rất may mắn, kẻ thù sát thân kia ở gần nơi mình ẩn nấp, dễ dàng bị gõ bẹp. Cho dù không ở gần, hắn cũng định bỗng nhiên hiện thân bổ nhào qua gõ chết lại nói tiếp.
Hai tên sát thân, tự tay gõ chết một tên, cỗ oán niệm thủy chung quấn quanh người lập tức tan đi rất nhiều, phảng phất như có thể cảm thấy từ thân thể đến tâm đều trở nên nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái.
Hắn hoài nghi nếu như hoàn thành đại sự báo thù, đến lúc đó thể xác và tinh thần thông suốt, chân khí kẹt rất lâu có khả năng sẽ đột phá, đạt đến Tiên Thiên. Nói không chừng ngay cả pháp lực mới tu đều có thể thông suốt.
Đang nghĩ như vậy liền nhìn thấy tên bán tào phớ kia ở trong một đám người hô to gọi vọt tới về phía mình.
Tần Dịch nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề.
Hắn không chạy trốn tiếp, ngược lại quay đầu xông thẳng vào trận địa địch.
Đội ngũ đông người truy tới đây bị cử động của hắn dọa sợ phanh lại, tiếp đó cực kỳ vui mừng, tản ra rất có tổ chức, tạo thành một cái lưới bao vây.
Tần Dịch phảng phất như chưa phát giác ra, vọt thẳng vào trong lưới.
Miệng lưới thu lại.
Bỗng nhiên tất cả mọi người cảm thấy trước mắt hào quang bùng lên, nhất thời bị đâm nước mắt chảy dài, cái gì cũng đều nhìn không thấy rồi.
Trụ cột đạo thuật, ánh sáng.
Cũng chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, hào quang rất nhanh tiêu tán, trong mơ hồ trông thấy Tần Dịch hung dữ nện một bổng vào đầu đồng bạn ngụy trang bán tào phớ, thừa dịp con mắt của tất cả mọi người không có hoàn toàn khôi phục, lao ra lớp lớp vòng vây, cười to mà đi.
Hai kẻ thù sát thân, bị gõ chết trong phút chốc, cảm giác thoải mái giờ khắc này trong lòng hắn, người ngoài thật sự không thể hiểu được.
Lưu Tô từ đầu đến cuối cũng không có phát qua âm thanh, cũng không có bất kỳ chỉ điểm như đang xem xét biểu hiện của Tần Dịch. Thẳng đến khi tiếng cười của Tần Dịch dần dần ngừng, nó mới ung dung mà nói một câu.
- Trách không được... Ngươi thích Lý Thanh Quân.
Có thể sử dụng đầu óc vận dụng linh hoạt thuật pháp cấp thấp nhìn như không có tác dụng gì trong chiến đấu, cái này cũng liền thôi, đây là chuyện Tần Dịch có thể làm, trong dự liệu.
Nhưng cỗ khí khái anh hùng địch chúng không lùi mà tiến lấy thủ cấp địch cười to mà đi này lại không giống Tần Dịch.
Thì ra một mực cho rằng Tần Dịch không màng danh lợi ở ẩn như cá ướp muối, trong xương cốt lại có một cỗ hào hiệp, phảng phất như khiến cho Lưu Tô nhìn thấy ngân quang trong miếu đêm mưa kia, rõ ràng lòng có chỗ sợ, lại kiên quyết đâm về phía nhện yêu, thẳng tiến không lùi.
Có lẽ, Tần Dịch thủy chung giấu cỗ khí tức ở trong xương cốt, sau khi nhận thức Lý Thanh Quân mới bị chậm rãi câu ra... Cho nên hắn lúc trước thưởng thức Lý Thanh Quân, còn tưởng rằng hắn đang làm chó liếm, thật ra chính bản thân Tần Dịch muốn làm, an nhàn hòa bình ở trong một thế giới khác từ từ bị hao mòn không còn tung tích.
Tiếp đó, trong áp lực cùng bị mai phục ở kinh sư, liếc thấy cừu địch, rốt cuộc triệt để khơi dậy cỗ dã tính của Tần Dịch.
- Đúng vậy.
Tần Dịch không biết nó suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cười trả lời.
- Ta thích Thanh Quân.
Lưu Tô nhẹ giọng cười, tiếng cười hơi có chút ý vị thâm trường.
Tần Dịch thở gấp mấy hơi, quay đầu nhìn lại, truy binh đã mất dấu. Trên thực tế, truy binh bị hắn chơi đùa tan hết khí thế, đâu còn có thể đuổi theo không bỏ? Không truy bao lâu liền càng chạy càng chậm, trơ mắt