Mấy ngày kế tiếp, Tần Dịch lại lần nữa khôi phục trạng thái chân không bước ra khỏi nhà, toàn tâm toàn ý luyện đan.
Hắn giống như đã quên phủ thái tử này đã được ban cho hắn, vẫn như cũ ở trong khách viện. Ngoại trừ nội quyến của Lý Thanh Lân chuyển đi, trong phủ quạnh quẽ hơn nhiều ra, phảng phất như hết thảy đều không thay đổi.
Minh Hà ngụ ở một gian phòng khách khác trong viện, cả ngày chủ yếu ngồi xếp bằng tham ngộ kiếm trận ở hậu viện, dường như kiếm trận này của Lưu Tô thật có ý nghĩa tham khảo đối với nàng. Nàng làm như lúc trước nói, ngươi luyện đan của ngươi, ta tham ngộ đạo của ta, mặc dù cùng ở dưới một mái hiên, trời quang trăng sáng, lấy đâu ra động chạm nam nữ?
Giống như tu luyện đến cảnh giới của Minh Hà đã Ích Cốc, không thấy nàng cần tắm rửa cùng đi ngoài, xấu hổ gì đó giữa hai người đều không gặp được, các loại tình cảnh mập mờ như "Những ngày sống chung với Minh Hà" liền không cần nghĩ. Chẳng qua chỉ ngẫu nhiên trông thấy ngoài phòng, Minh Hà sẽ chắp tay, tiếp đó đi qua.
Tần Dịch thậm chí tìm không được lời gì để nói với nàng, loại cảm giác khoảng cách giống như ngân hà treo trên trời cũng không bởi vì "Sống chung" mà biến mất, trái lại, chỉ cần nàng không chủ động mở miệng, cho người ta cảm giác khoảng cách càng xa, xa đến mức ngươi ở trước mặt nàng đều nói không ra lời.
Không có ai sẽ nói chuyện với một vì sao không biết cách bao nhiêu năm ánh sáng.
Cũng có thể hơi lĩnh hội được cảm giác trứng đau của Đông Hoa Tử lúc nàng ở nhờ Trường Sinh Quan, biết rõ đây là một bắp đùi to đứng ở trước mặt nhưng không biết nên làm thế nào mới tốt. Van xin cầu lão đại che chở chỉ có thể bị xem thường, cùng nàng luận đạo lại không có cân lượng, có đùi nhưng không ôm được. Tiền thuê nhà còn không tính với nàng, ngược lại bị nàng bày ra một đại trận giết chết một đống yêu quái của mình.
Càng nghĩ càng đồng tình với tên BOSS này, đoán chừng là BOSS xui xẻo nhất lịch sử.
Cũng may, Tần Dịch vốn không muốn nói gì với Minh Hà, Minh Hà quá xinh đẹp, đạo bào lại là đồng phục dụ hoặc điển hình, Tần Dịch luôn cảm thấy tiếp xúc quá nhiều không tốt, chọc cho Lý Thanh Quân nghi ngờ cũng không ổn. Vẫn cảm thấy thái độ bỏ qua nhau, không hỏi nhau như vậy rất thoải mái.
- Lại nói, Bổng Bổng, ngươi có kiến thức rộng rãi, có từng thấy qua ánh mắt không mang theo một tia dâm tà, thuần túy thưởng thức cảnh vật tuyệt mỹ trong truyền thuyết hay không?
Lưu Tô.
- Đó là đồ chơi gì?
- Ta nghe nói mỹ nữ đều sẽ trải qua một lần như vậy, ánh mắt người khác nhìn nàng đều rất tà ác, chỉ có người nào đó là thuần túy thưởng thức, vì vậy là ánh mắt mà nàng đang đợi?
- Cái gì không hiểu thấu...
Tần Dịch thở dài.
- Ta luôn cảm thấy ánh mắt của ta thuộc về người sau.
Lưu Tô rốt cuộc hiểu rõ, nhịn không được bật cười.
- Nhìn vài lần đã khiến cho Minh Hà cảm thấy cái này cái kia, không phải sọ não bị đập trúng đâu đó chứ?
- ... Ta xác định ngươi không có gõ ta.
Tần Dịch cười nói.
- Chỉ đùa một chút, ta không có ý tưởng đối với nàng.
Lưu Tô hoài nghi.
- Thật sự không có ý tưởng?
- Đã nói rồi, ánh mắt ta là thuần túy thưởng thức người đẹp.
Lưu Tô nói.
- Vậy ngươi nhìn ta một chút.
Tần Dịch quăng ánh mắt ghét bỏ.
- Không sai, ánh mắt này rất tốt, ta thích ngươi một bên ghét bỏ một bên còn phải bôi thuốc cho ta.
"Móa..."
Tần Dịch bưng thảo dược đã giã tốt xong ngồi xuống, đặt ngang Lưu Tô lên nệm.
Mấy ngày nay, mặc dù trong lòng mọi người đều có chuyện, nhưng Tần Dịch có khi ngược lại sẽ cảm thấy loại cuộc sống này rất tự tại, phảng phất như trở lại trong nhà ở Tiên Tích Thôn... Khi đó cùng Lưu Tô đề phòng lẫn nhau, mà hôm nay quan hệ tiến nhanh, thuận miệng vui đùa, thoải mái hơn so với lúc ở Tiên Tích Thôn nhiều.
Bất quá Tần Dịch cũng cảm giác mình có điểm lạ.
Mấy ngày gần đây, Lý Thanh Quân bề bộn nhiều việc, khó được tới đây gặp mặt. Nhưng mình lại cũng không có loại cảm giác tâm ngứa khó nhịn như cách ba thu khi yêu đương, nên luyện đan liền luyện đan, nên tu hành liền tu hành, cũng không có cảm xúc tưởng niệm ảnh hưởng tâm cảnh, rất vững vàng. Chỉ lúc rảnh rỗi mới sẽ bắt đầu tưởng niệm, để cho hắn cảm thấy tốt xấu gì lúc này mới bình thường một chút.
Theo lý, yêu đương biểu hiện không phải như thế? Tần Dịch lần đầu tiên nếm thử loại kinh nghiệm này nhưng không phải rất xác định, giống như những học bá kia yêu đương cũng không ảnh hưởng học tập? Có lẽ không sai biệt lắm, hay tiểu thuyết ngôn tình miêu tả đang gạt người?
- Bổng Bổng.
Hắn chậm rãi bôi thảo dược cho Lưu Tô, trong miệng hỏi.
- Ta có phải quá không có tim không có phổi hay không?
- Hả?
Lưu Tô đang hưởng thụ, nhất thời không kịp phản ứng.
- Có ý gì?
- Hình như ta không có loại cảm giác từng giây từng phút muốn gần bên Thanh Quân, nam nữ yêu đương không phải nên thời khắc thấp thỏm nhớ mong sao?
- Làm sao ta biết, ta