Với tình huống hiện tại mà bảo Lý Thanh Quân cao chạy xa bay, Tần Dịch biết rõ ngay cả chính nàng cũng sẽ không đồng ý.
Đây dù sao cũng là một thiếu nữ "Ngay cả công chúa cũng không biết làm" nói "Bảo vệ quốc cảnh, an lòng nhân dân vốn chính là trách nhiệm của ta".
Vào lúc này... "Trách nhiệm" của nàng vượt qua "Mộng tưởng", thậm chí có khả năng vượt qua "Tình yêu" đối với hắn?
Trong lòng Tần Dịch đã hiện lên ý nghĩ như vậy, nhưng cũng không xoắn xuýt. Hắn cũng không cảm thấy loại chuyện này cần phân cái nào quan trọng hơn, đây là xoắn xuýt nhàm chán giống như mẫu thân cùng lão bà rơi xuống nước cứu ai trước. Mọi chuyện đều phải đối đãi cụ thể, khi quốc gia nàng gặp nạn, trách nhiệm về nó làm đầu là chuyện đương nhiên.
Trên thực tế, loại cảm giác trách nhiệm này vốn là một trong những nguyên nhân hắn yêu thích Lý Thanh Quân, mình vốn nên ủng hộ nàng mới đúng...
Nhưng tình huống trước mắt không thể so với bình thường, hắn phát hiện nếu như tiếp tục như vậy, Lý Thanh Quân nói không chừng sẽ chôn cùng Nam Ly. Đây cũng không phải vấn đề ủng hộ hay không, bất luận như thế nào hắn cũng sẽ không ngồi nhìn kết quả này.
Hắn không phải Hoàng Dung, cũng không học được Hoàng Dung.
Đang thất thần, lại phát hiện Lý Thanh Quân đã mệt mỏi ghé vào bàn đá ngủ mất, Tần Dịch nhìn sắc trời, trời chiều vừa mới xuống núi, mệt đến mức này sao...
Hắn thở dài, yên lặng ôm Lý Thanh Quân lên giường, đắp chăn cho nàng.
Đứng ở bên cửa sổ, nhìn trời chiều xa xa xuất thần một hồi, Tần Dịch bỗng nhiên câu thông ý niệm.
- Lưu Tô...
- Sao?
Lưu Tô thật không muốn để ý đến hắn, không gọi Bổng Bổng sửa gọi Lưu Tô, bình thường không có chuyện gì tốt.
- Ta muốn trực tiếp mang nàng đi, Nam Ly không lo được rồi.
- Ngươi sẽ không sợ nàng tỉnh lại cùng tranh cãi với ngươi, thậm chí hận ngươi?
- Ta tình nguyện nàng hận ta, luôn tốt hơn trơ mắt nhìn nàng mất mạng.
Lưu Tô khen.
- Rất tốt.
Tần Dịch lắc đầu.
- Ta không cảm thấy cái này rất tốt, chỉ là ta dường như chỉ có một lựa chọn như vậy.
- Ta nói rất tốt, chỉ ngươi rốt cuộc đã có quyết ý nên ngừng liền ngừng. Có lẽ chính ngươi không phát hiện, ngươi làm việc vẫn luôn bị động, sự tình đã đến mới thuận theo đi làm, đây là lần đầu ngươi chủ động làm ra một quyết định rất khó khăn, bất luận đúng hay sai, cái này đều rất tốt.
Lưu Tô cười nói.
- Xem ra hành trình Nam Ly lần này, ngươi trưởng thành hơn một chút.
- ... Có lẽ a.
Lưu Tô lại nói.
- Nói trở lại, ngươi nghĩ như vậy là không ôm bất kỳ chờ mong nào đối với sư môn của Minh Hà?
- Vẫn chờ mong, chẳng qua trước thảo luận cùng ngươi một chút, chuẩn bị sẵn sàng. Nếu như sư môn của Minh Hà hồi âm nói khó giải, ta sẽ hành động.
Lời còn chưa dứt, cửa phòng bị gõ vang, âm thanh của Minh Hà truyền đến.
- Đạo hữu có ở đây không?
Tần Dịch còn không đáp lời, Lý Thanh Quân trên giường đã bị tiếng gõ cửa đánh thức, nghe thấy âm thanh của Minh Hà, thần sắc nàng có chút cổ quái, đôi mắt đẹp rơi vào trên mặt Tần Dịch, còn nháy hai cái.
Tần Dịch chảy mồ hôi lạnh.
- Ta không phải… Đừng có mò mẫm...
- Sư môn của bần đạo hồi âm.
Minh Hà đứng ngoài cửa nói.
Tần Dịch nốt hết lời muốn nói trở về, nhảy cẫng lên, trực tiếp vọt tới mở cửa.
- Như thế nào, như thế nào?
Ánh mắt của Minh Hà khẽ quét nhìn Lý Thanh Quân trên giường, phảng phất như hiểu vì sao Tần Dịch mở cửa lâu như vậy, nhàn nhạt khích lệ một câu.
- Đạo hữu đang ở tầng thứ Sồ Phượng Sơ Minh, cần cố thủ tinh quan, nhằm bồi đắp gốc rễ. Nếu như phóng túng, dù có thuật Huyền Môn Giao Thái, thành tựu sau này chỉ sợ cũng có hạn. Thân làm đạo hữu nên nhắc nhở, chớ trách nói quá sâu.
Bà cô của ta ơi, cô cho rằng cô nói thẳng thắn vô tư, Thanh Quân nghe vào tai không phải con giáp thứ ba đến cảnh cáo hay sao? Tần Dịch thiếu chút nữa khóc ré lên, hấp tấp nói.
- Ta cảm thấy vẫn sư môn của đạo hữu hồi âm quan trọng hơn...
- Sư môn của bần đạo cũng không có ai có thể giải thuật này, dù sao hệ thống sở học bất đồng.
Minh Hà nói tiếp.
- Nhưng gia sư nhận ra xuất xứ của vật này, nói trước kia đi du lịch đã từng thấy qua.
Tần Dịch đại hỉ.
- Thấy ở đâu?
Lý Thanh Quân cũng nghe ra họ đang nói cái gì, không còn lo suy đoán quan hệ giữa hai người, nhảy xuống giường.
- Đa tạ tỷ tỷ tương trợ, Thanh Quân vô cùng cảm kích.
Tỷ tỷ? Minh Hà có chút không hiểu mà nhìn nàng một cái, cũng không để ý đến nàng, chuyển hướng Tần Dịch.
- Tại liệt cốc vắt ngang.
Tần Dịch ngẩn người, thần sắc giống như nuốt trứng vịt thối.
- Chính là liệt cốc mà chim cũng bay không qua trong truyền thuyết?
Minh Hà thản nhiên đáp.
- Đúng vậy.
Lý Thanh Quân vội nói.
- Tệ quốc nhiều lần tổ chức số đông ngươi đi liệt cốc thám hiểm, không một ai trở về! Đó là tử địa!
Minh Hà không trả lời, lại lấy ra một bản vẽ.
- Gia sư đánh dấu vị trí đại khái. Chú ý, khu vực màu đỏ là khu tuyệt đối nguy hiểm, cho dù sư phụ ta cũng không dám tự ý vào. Các khu vực