Diệp Thiên nhìn bốn phía, lập tức đi theo.
Trong Linh Thảo Viên có một tòa đình đài lầu các, nằm khuất sau trong đám linh quảA a a a a…!Còn chưa chờ Diệp Thiên và Hùng Nhị tới gần thì trong lầu các đã truyền ra tiếng nữ nhân thở gấp, thậm chí hai người còn có thể nhìn thấy lầu các lắc lư.
Nghe tiếng, khóe miệng Diệp Thiên giật giật, bởi vì hắn đã quá quen với tiếng này, đêm đó trong sơn động, nữ tử Không Minh cảnh tuyệt mỹ đó còn kêu dâm đãng hơn nữ nhân trong lầu các này nhiều.
"Nè, cậu của ngươi rất chuyên nghiệp nha!" Diệp Thiên không khỏi nghiêng đầu nhìn Hùng Nhị bên cạnh.
"Nhưng ta nghe tiếng này không giống như tiếng của mợ!" Hùng Nhị gãi đầu một cái.
Lúc này, Hùng Nhị lắc lư thân thể to mọng đi về phía trước mấy bước, sau đó hướng về phía lâu các thăm dò kêu một tiếng: "Cậu!""Mau mau, mặc quần áo vào.
" Không lâu sau, trong lâu các có tiếng nam nhân thúc giục.
Không lâu sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên, một nam đệ tử quần áo lộn xộn và một nữ đệ tử quần áo không chỉnh tề xuất hiện ở cửa lầu các.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hùng mập mạp, là ngươi sao!" Nam đệ tử vẻ mặt hốt hoảng đó thấy người đến là Hùng Nhị thì thở phào nhẹ nhõm, nói xong không quên khoát tay áo ra hiệu cho nữ đệ tử bên cạnh: "Tiểu bảo bối, ngươi về trước đi.
""Trời sáng, ta sẽ tới nữa.
" Tên nữ đệ tử đó mặt mũi ửng hồng.
Nói xong, nữ đệ tử đó vặn vẹo thân thể xinh đẹp đi ra ngoài, khi đi ngang qua Diệp Thiên thì vẫn không quên vứt cho hắn một cái mị nhãn.
Diệp Thiên không nhìn thẳng, có lẽ kể từ đêm đó về sau, trong lòng của hắn đã không chứa được bất kỳ nữ nhân nào khác nữa.
"Ta nói Lí Tam! Lá gan của ngươi cũng quá lớn, ngươi không sợ cậu ta đánh ngươi sao?" Một bên khác, Hùng Nhị há miệng mắng: "Người không biết còn tưởng chỗ này là thanh lâu, mẹ nó…""Sư phó lão nhân gia đi vân du rồi , có trời mới biết khi nào mới về đến, ta tịch mịch nên đành phải tìm bạn tình.
""Cậu ta đi vân du rồi?""ừ, đã đi từ nửa tháng trước rồi.
""A, vậy thì dễ làm rồi.
" Hùng Nhị đi lên trước, sau đó lấy một cây thiết côn ra đập cho tên kia một côn, tên nam đệ tử đó bị đánh ngất xỉu tại chỗ, nằm thành hình chữ đại dưới đất.
Ách !Diệp Thiên bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì khóe miệng bỗng giật một cái: "Cái này là tới lấy linh thảo mà ngươi nói sao? Ta thấy là tới cướp thì đúng hơn!""Đâu cần quan tâm là trộm hay là cướp, chỉ cần có thể lấy linh thảo tới tay là được.
" Hùng Nhị đã động thủ ném tên nam đệ tử đó vào trong bụi cỏ, phủi tay nói: "Cậu ta trách tội xuống thì không phải là còn có ta sao! Hơn nữa chúng ta cũng không lấy nhiều, nhiều như vậy linh thảo hắn cũng không nhìn ra được.
""Sao ta lại có cảm giác ta lên phải thuyền giặc.
""Đừng quan tâm mấy thứ vô dụng này, đi.
"Mặc dù có chút chột dạ nhưng Diệp Thiên vẫn đi theo.
Đúng là trong Linh Thảo Viên gieo trồng rất nhiều linh thảo, khiến cho Diệp Thiên nhìn đến hoa mắt, đa số đều là mấy loại linh thảo mà sau núi không có, đa số đều là linh thảo cực kỳ quý giá, linh thảo quý giá đều được bày cấm chế, hắn cũng không dám vọng tưởng.
Không lâu sau, bọn họ đi tới chỗ trồng Tuyết Ngọc Lan Hoa.
Đúng là giống như những gì mà Hùng Nhị nói, chỗ này Tuyết Ngọc Lan Hoa nhiều không kể xiết, mỗi một gốc đều lóe ra ánh sáng lộng lẫy, trộm lấy một chút cũng không ai nhìn ra được.
Quan trọng là Tuyết Ngọc Lan Hoa cũng không phải là những linh thảo quý giá đó, bốn phía không có cấm chế.
"Lật khắp toàn bộ sau núi cũng chưa chắc sẽ tìm được vài bụi Tuyết Ngọc Lan Hoa, bây giờ chỗ này lại