"Hùng Đại Hải, ta thấy, hẳn là ngươi chán sống rồi.
" Lâm Thanh Sơn lửa giận ngút trời, lúc này hắn quay người, nổi giận đùng đùng bay đi, xem tư thế của hắn thì hắn là muốn đi tìm cha của Hùng Nhị để tính sổ.
Diệp Thiên có thể tưởng tượng được, chắc chắn cha của Hùng Nhị phải gặp xui xẻo.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi.
" Thấy Lâm Thanh Sơn rời đi, Hùng Nhị mới kéo Diệp Thiên đi ra khỏi Linh Thảo Viên.
"Nè nè, ngươi làm như vậy không sợ ngươi về cha ngươi sẽ đánh ngươi sao?" Diệp Thiên thổn thức nhìn Hùng Nhị.
"Không sao đâu, ngày nào mà ta chẳng bị đánh.
""! "Đêm khuya, hai người Diệp Thiên và Hùng Nhị lại đi ra sau núi Hằng Nhạc Tông.
Vẫn là sơn động đó, hai người đang đếm lại số Tuyết Ngọc Lan Hoa mà bọn họ trộm được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hơn chín trăm gốc, chúng ta phát tài rồi!""Luyện chế hết bọn chúng thành Ngọc Linh Dịch, chia năm năm, được không?""Thành giao.
"Sau đó, hai người lại vơ vét sau núi một phen.
Muốn luyện chế Ngọc Linh Dịch thì không phải chỉ có Tuyết Ngọc Lan Hoa là được, còn cần mấy loại linh thảo khác nữa, may mà mấy loại này sau núi có rất nhiều.
Tới gần bình minh thì hai người này mới mệt mỏi trở về sơn động.
Bận rộn hơn nửa đêm, cuối cùng bọn họ miễn cưỡng góp đủ năm trăm phần linh thảo cần để luyện chế Ngọc Linh Dịch.
"Khai lô.
" Diệp Thiên nhiệt tình mười phần, tế ra Chân Hỏa, huyễn hóa thành hình đỉnh lô.
Bên cạnh, Hùng Nhị cũng tinh thần sung mãn, làm trợ thủ cho Diệp Thiên, dựa theo dặn dò của Diệp Thiên mà quăng từng bụi linh thảo vào trong đỉnh lô hỏa diễm.
Một ngày mới bắt đầu, cũng là một khởi đầu mới.
Đệ tử của ba đại chủ phong vẫn chiến hừng hực khí thế ở Phong Vân Đài, có mấy lần suýt chút nữa là thành quần chiến.
Nhưng mà mấy chuyện này hoàn toàn không có quấy rầy tới Hùng Nhị và Diệp Thiên.
Bây giờ hai người đang hợp lực cẩn thận luyện chế Ngọc Linh Dịch, mùi thuốc nồng đậm tràn ngập trong sơn động, thơm thấm ruột thấm gan.
Ngày đêm thay đổi, nhật nguyệt luân hồi.
Chớp mắt đã qua chín ngày.
Trong chín ngày này, cứ cách một thời gian thì hai người sẽ nghỉ ngơi một chút, sau đó lại gấp rút luyện chế.
Lại là một đêm đầy sao, hai người mỏi mệt không chịu nổi nằm trên đất, thở dốc kịch liệt, cố gắng của bọn họ cũng không có uổng phí, mấy trăm bình Ngọc Linh Dịch nằm im bên cạnh, nhìn mà mừng rỡ.
"Có một chuyện ra đã muốn hỏi ngươi từ lâu rồi.
" Hùng Nhị khó hiểu nhìn Diệp Thiên: "Chuyện ngươi có Chân Hỏa, đối với bất kỳ tông môn nào thì cũng đều là bánh trái thơm ngon, vậy mà ngươi lại cam lòng làm đệ tử thực tập.
""Thất phu vô tội, mang ngọc có tội.
" Diệp Thiên nhún vai đáp: "Chỉ trách Chân Hỏa khiến cho người ta thèm thuồng, có quá nhiều người ngấp nghé nó, ta cũng không muốn vì có nó mà trêu chọc đến phiền toái không cần thiết.
""Điều này cũng đúng.
""Trước khi ta chưa có đủ vũ lực thì ta hoàn toàn không có ý định để lộ chuyện ta có Chân Hỏa trước mặt người khác.
""Sau một tháng là ngoại môn thi đấu, ngươi muốn vào nội môn mà không sử dụng Chân Hỏa của ngươi thì ta thấy hiu lắm.
" Hùng Nhị vuốt vuốt cái cằm đầy thịt của mình.
"Ngoại môn thi đấu.
" Diệp Thiên trầm ngâm một chút.
Hằng Nhạc Tông này cũng giống như Chính Dương Tông, cứ mỗi ba năm thì sẽ có một lần ngoại môn thi đấu, mà người chiến thắng sau cùng thì sẽ có tư cách đi vào nội môn.
Nghĩ đến ngoại môn thi đấu, Diệp Thiên có chút buồn lo vô cớ, nhoáng một cái hắn đã bị đuổi khỏi Chính Dương Tông hơn một tháng, nếu như bây giờ hắn còn ở Chính Dương Tông thì hẳn là hắn đã tiến vào nội môn của Chính Dương Tông.
Thế sự đúng là biến đổi thất thường.
Diệp Thiên không khỏi cảm thán về những chuyện đã xảy ra với mình, môn phái khí đồ, bị lăng nhục đủ kiểu, nhưng trời cao cũng rất công bằng,