“Tiểu gia đây nhất định phải cho ông một danh hiệu nghe hay ho mới được”, Diệp Thành xoa cằm.
“Ông là Âm Minh Tử Tướng mà ta dùng thiên lôi và tiên hoả để luyện chế ra, tên là Lôi Viêm được không nhỉ?”
“Ừm, cái tên này nghe hay đấy”, Diệp Thành tự nhủ, nói rồi hắn không quên nhìn sang Âm Minh Tử Tướng kia như đang thăm dò ý kiến.
Có điều một thi thể chết thì sao có khả năng nói chuyện.
“Không nói gì có nghĩa là đồng ý rồi nhé”, Diệp Thành mỉm cười: “Sau này ngươi tên là Lôi Viêm, tiểu gia đây đưa ngươi đi chinh phạt”.
Nói rồi, Diệp Thành lấy ra một cái mặt nạ quỷ trong túi đựng đồ đeo lên mặt.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới lùi về sau mười mấy trượng sau đó vặn cổ, khí huyết sục sôi, toàn thân kim quang chói lọi, khả năng chiến đấu đỉnh phong hiển hiện.
“Đến đi, đánh ta một chưởng xem, cho gia đây xem đạo hành của ngươi nào?”, Diệp Thành vươn người, hắn đã chuẩn bị kĩ lưỡng đón đầu đòn đánh đầu tiên.
Vừa mắng chửi, Diệp Thành vừa bước vào thế giới nhỏ trong không gian.
Đập vào mắt hắn là Hắc Viêm đang đứng thẳng tắp như cây giáo.
Không nhiều lời, Diệp Thành lập tức bước lên tung cước.
Nếu không phải Diệp Thành đánh giá quá thấp thực lực của gã thì cũng không đến mức bị đánh bay ra ngoài chỉ bằng một quyền, cũng chính vì thế nên mới có chuyện vớ vẩn phía sau.
Tuy nhiên