“Thi thể?”, nghe Diệp Thành nói vậy, Cổ Tam Thông không khỏi quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt: “Ngươi lấy thi thể người chết làm gì? Lại còn ở cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên nữa, ngươi đùa ta đấy à?”
“Vậy thì hết cách rồi”, Diệp Thành lùi lại, ngoáy tai tiếp, ra vẻ heo chết không sợ nước sôi: “Muốn mượn thiên lôi thì con có hai điều kiện đó, dù sao con cũng đã nói rồi, người đồng ý thì mượn”.
“Ta…”, Cổ Tam Thông tức đến mức suýt thì hộc máu tại chỗ.
Nhưng để rửa mối hận năm xưa, Cổ Tam Thông đành kìm nén, đen mặt nhìn Diệp Thành: “Ta sẽ cố gắng lấy thi thể cảnh giới Chuẩn Thiên cho ngươi, nhưng nếu ngươi dám giở trò thì lão tử bóp ch3t ngươi”.
“Vậy chẳng phải là xong rồi sao? Nào nào, hợp tác vui vẻ”.
“Cút! Lão tử không muốn nói chuyện với ngươi”, Cổ Tam Thông quát lên, sau đó xoay người bước ra khỏi thế giới nhỏ của không gian.
“Con cũng không nói không cho mượn mà”, nhìn Cổ Tam Thông hùng hổ rời đi, Diệp Thành ho khan một tiếng.
Nhưng nghĩ đến thi thể của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, Diệp Thành bất giác mỉm cười, nếu Cổ Tam Thông thật sự mang về thì sẽ bớt được rất nhiều việc cho hắn.
Đã lắm!
Hắn cười lớn một tiếng rồi nằm bò trên thảm cỏ, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon trước khi ra trận.
Nhưng chưa tới hai canh giờ, Chung Giang đã truyền âm tới: “Địa Hoàng truyền tin tới, nói rằng Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng bắt