“Đều là người một nhà, không cần đa lễ”, Diệp Thành tuỳ ý phất tay, sau đó nhìn về phía rặng núi.
Rặng núi hùng vĩ, ẩn giấu những điều thần bí trong mây và sương mù.
Diệp Thành mở Tiên Luân Nhãn, đảo mắt quanh quần núi một lượt.
Nhìn xong hắn thực sự rất sốc, bởi vì rặng núi này ẩn chứa quá nhiều sát khí, chỉ sát trận thôi cũng hơn trăm cái, hơn nữa hắn còn cảm nhận được vài binh khí cường đại ẩn giấu trong không gian hư vô.
Mà lúc này, về cơ bản cao thủ của Viêm Hoàng đều đã có mặt, chỉ chờ đại quân của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng tiến vào là kết giới của Viêm Hoàng sẽ nhốt chúng lại, hàng trăm sát trận sẽ đồng loạt thể hiện uy lực, cảm giác đó cực kỳ sảng khoái.
“Chúng ta chia ra hành động đi!”, Diệp Thành bước vào không gian hư vô đầu tiên.
Chung Giang, Hồng Trần Tuyết, lão tổ nhà họ Tô và Cổ Tam Thông cũng đi đến nơi ẩn náu của mình theo kế hoạch đã sắp xếp từ trước.
Chẳng mấy chốc, bóng người đầy trời đã biến mất, tất cả khí tức đều được che giấu, cả Huyền Long Sơn cũng chìm vào yên lặng chết chóc.
Không ai phát ra tiếng động, tất cả đều im lặng ẩn nấp trong bóng tối, chờ đại quân của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng tới.
Thời gian dần trôi, các ngôi sao của Diệp Thành đã bắt đầu ít đi.
Trong không gian hư vô, Diệp Thành ngồi trên mặt đất, tay cầm roi Đả Thần Tiên, thi thoảng lại ngửa mặt lên hà hơi, sau đó dùng ống tay áo lau đi, đến khi lau sạch bóng mới đưa mắt nhìn về