Không lâu sau đó, linh khí của đại địa lần lượt được ngưng tụ, thâm nhập vào trong cơ thể Từ Phúc thông qua từng lỗ chân lông.
Linh khí!
Cảm nhận được cơ thể nóng ran lên, Từ Phúc run người, ông ta kích động vì biết được mình lại có thể tu luyện.
Lúc này, tiên hoả đã len lỏi vào trong vùng đan hải của Từ Phúc, cùng giống như Diệp Thành tu phục vùng đan hải, nó hoá thành biển lửa khiến vùng đan điền của Từ Phúc to hẳn lên, “bùng” một tiếng, vùng đan điền của Từ Phúc bị phá vỡ, mở ra vùng đan hải rộng lớn.
Lúc này, linh khí của trời đất lại lần nữa xoay vần xung quanh Từ Phúc, hình thành nên một vòng xoáy linh khí.
“Như vậy cũng được sao?”, Từ Phúc kinh ngạc, ông ta không ngờ hiện giờ tu vi của mình mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí tầng thứ nhất mà lại có đan hải.
“Chẳng trách…”, thấy vậy, Từ Phúc mới kinh ngạc lên tiếng: “Chẳng trách mà khí huyết của ngươi lại dồi dào hơn các đệ tử cùng cấp nhiều lần, chẳng trách mà ngươi có thể đối chiến vượt cấp, xem ra căn bản là dựa vào vùng đan hải”.
Nói tới đây, Từ Phúc lại nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt khó hiểu: “Có phải chân hoả cũng có khả năng này không?”
“Đương nhiên không phải rồi ạ”, Diệp Thành cười đáp: “Trưởng lão, đây không phải là chân hoả mà là tiên hoả”.
“Tiên…tiên hoả?”, Từ Phúc kinh ngạc, nếu như Diệp Thành không nói thì ông ta vẫn luôn tưởng rằng hoả diệm mà Diệp Thành có là chân hoả.
Đều là hoả diệm, nếu như là tiên hoả thì vượt xa phạm trù của chân hoả, cũng chẳng trách mà ông ta lật tung bảo điển cũng không tìm thấy hoả diệm tiên hoả, chẳng trách mà hoả diệm của Diệp Thành lại có linh tính.
“Tiểu tử nhà ngươi sao lại có nhiều bí mật thế chứ?”, Từ Phúc