Chương có nội dung bằng hình ảnh
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn thấy Từ Phúc khoanh chân nhắm mắt thì liền lui ra khỏi biệt uyển.
Ra khỏi biệt uyển, Diệp Thành liền đi theo con đường nhỏ, hắn tới một tiểu viên khác và tìm tới một lầu các nhỏ.
Đây là lầu các nơi mà Sở Linh ở, nơi này hết sức yên bình rất phù hợp để tu luyện, là địa điểm mà Diệp Thành lựa chọn riêng cho cô, cũng chính vì nơi này yên tĩnh nên mới có thể phù hợp để làm chuyện đó mà!
Không lâu sau đó, Diệp Thành liền trèo vào lầu các, hắn đẩy cửa đi vào. Ập vào mắt hắn chính là hình ảnh Sở Linh đang khoanh chân ngồi trên giường tu luyện, trông cô hết sức xinh đẹp, như vị tiên nữ giáng trần vậy.
“Tối muộn như vậy rồi, ngươi không nghỉ ngơi đi, chạy tới đây làm gì?”, Sở Linh mở mắt hiếu kì nhìn Diệp Thành.
“Có, có, đương nhiên có việc rồi”, Diệp Thành cười hì hì, sau đó phất tay lấy túi đựng đồ ra.
“Thứ gì vậy?”, Sở Linh vô thức nhận lấy, nhìn vào phát hiện bên trong có rất nhiều đan dược, ba vân, bốn vân, năm vân đều có, hơn nữa còn không hề ít.
“Ngươi lấy đâu ra nhiều đan dược thế?”, Sở Linh ngạc nhiên nhìn Diệp Thành.
“Cô đừng quên ta là Đan Thánh đó”, Diệp Thành dựng thẳng cổ áo, còn vuốt tóc tự cho rằng mình đẹp trai: “Hơn nữa cấp bậc linh hồn của ta hiện giờ là cảnh giới Thiên! Có lợi hại không?”
“Cảnh… Cảnh giới Thiên?”, Sở Linh bất giác che miệng, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin,