Tề Chấn Sơn giận tím mặt, lập tức vung kiếm chỉ vào Diệp Thành: “Giế t chết kẻ này cho ta”.
Lời lão vừa dứt, người của liên quân Tề, Chính lao tới, trên đầu ai cũng lơ lửng binh khí đáng sợ, sát khí trên người ai cũng ngút trời, cuồn cuộn ập về phía Diệp Thành như đại hồng thuỷ.
“Ta sẽ cho các ngươi biết tay”, Diệp Thành giễu cợt rồi nhẩm niệm, ánh sáng vàng bay ra từ đầu mày, nhìn kỹ lại thì đó là trận đồ đã bị tàn phá, lúc này nó đang lơ lửng trên không.
Mở!
Diệp Thành đẩy khí huyết vào để trận đồ mở ra, xếp thành hư không tru sát đại trận đáng sợ.
Ù! Ù!
Tuy trận đồ đã bị tàn phá nhưng lại vô cùng lớn, nó vắt ngang trên hư không, tản ra từng làn sát khí nặng như ngọn núi khổng lồ, trong đó còn có thanh long và loan phượng cùng nhau bay lượn, lôi đình và hoả diệm tàn sát bừa bãi, đao mang, kiếm trận và biển tinh hải kết hợp, nhấn chìm tinh khí của đất trời, phát ra sức mạnh vô song.
Thấy vậy, cao thủ nhà họ Tô biến sắc: “Trận đồ mạnh quá!”
Rút!
Sau đó tên thủ lĩnh chợt hét lên.
Nhưng một số người lại chạy nhanh quá, không kịp dừng.
Giết!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hư không tru sát đại trận đột nhiên rung lên.