“Độc? Độc gì cơ?”, Từ Hàng tỏ vẻ hoang mang, hắn giả bộ như không biết gì: “Diệp Thành, cơm có thể ăn bừa nhưng lời nói thì không thể nói bừa”.
“Đúng vậy, ngươi không đánh được Từ sư huynh nên cố ý hãm hại huynh ấy phải không?”, bên dưới có người lên tiếng.
Tên này vừa dứt lời đã có người chêm vào.
“Ta không thấy Từ Hàng sư huynh dùng độc, ngươi đừng có dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”.
“Đánh không được thì lại nói Từ sư huynh dùng độc, Diệp Thành ngươi cũng nham hiểm quá đấy”.
Bên dưới vang lên tiếng chửi, tạo thành làn sóng, rõ ràng là đổi trắng thay đen, thế nhưng mặt tên nào tên nấy rõ vẻ căm phẫn sôi sục.
“Lần này ngươi còn không chết?”
“Đây chính là cái giá phải trả cho việc đụng tới người của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong”.
“Hôm nay chắc chắn là ngày máu của ngươi phải đổ trên chiến đài”.
Phía bên dưới, đệ tử của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong tên nào tên nấy cười gian giảo.
Trên chiến đài, Diệp Thành im lặng nghe những lời mắng chửi mà đôi mắt hắn ngày càng lạnh hơn.
Hắn có thể nhận ra Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong vì báo thù hắn mà đã khổ công cho những đệ tử chân truyền sớm ngày xuất quan.
Thế trận lớn thế này còn chưa vừa lòng, lại âm thầm hãm hại hắn rồi sắp xếp cho bao nhiêu tên đứng bên dưới tạo thanh thế như vậy.
Một cây làm chẳng nên non, Diệp Thành có một mình làm sao có thể đấu lại được với làn sóng mắng chửi dữ dội như vậy.
Thế nhưng hắn là ai, hắn là Diệp Thành, sao có thể chịu đựng lời sỉ vả vô căn cứ như vậy.
Có chân hoả trong người, châm độc cũng chẳng có tác dụng gì với hắn, vậy thì tiếp theo hắn sẽ xử trí những tên này.
Trong tiếng mắng chửi, Diệp Thành đã âm thầm triệu gọi chân hoả thiêu đốt độc tố đang lan ra khắp cơ thể.
Thế nhưng khi thể hiện ra ngoài hắn vẫn cố bày ra bộ dạng trúng độc khiến Từ Hàng lơ là cảnh giác, từ đó tung trưởng diệt tên này.
“Diệp Thành”, Hùng Nhị bên dưới chiến đài thấy Diệp Thành bị trúng độc thì định xông lên nhưng vô