Ngay sau đó, hắn phun ra ngụm máu đen khiến những người xem trận chiến hoang mang thấy rõ.
“Diệp Thành, ngươi dám dùng độc với ta?”, Từ Hàng đỏ ngầu đôi mắt, hắn nghiến răng rít lên.
“Độc? Độc gì?”, Diệp Thành cố bày ra vẻ không hiểu Từ Hàng đang nói gì, hắn cũng học cách giả ngây giả ngô của Từ Hàng, đến cả lời nói cũng y hệt, “Từ Hàng sư huynh, cơm có thể ăn bừa nhưng nói thì không thể nói bừa”.
“Đúng vậy, ngươi sợ không đánh được Diệp Thành nên cố ý hãm hại hắn ta sao?”, bên dưới chiến đài vang lên giọng nói sang sảng, và người lên tiếng chẳng phải ai khác mà chính là Hùng Nhị.
Hùng Nhị rất thông minh.
Người của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong có thể đổi trắng thay đen, hắn đương nhiên sẽ giúp Diệp Thành bằng cách như vậy.
“Ta không thấy Diệp Thành dùng độc, còn Từ Hàng, rõ ràng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”.
Xung quanh chỉ vang lên giọng nói của Hùng Nhị, vả lại mỗi lời hắn nói ra đều giống hệt với đám người của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong lúc trước.
“Đánh không được thì nói Diệp Thành dùng độc, Từ Hàng, ngươi cũng nham hiểm quá đấy”.
“Ngươi…”, Từ Hàng tức điên người, lại nói bằng giọng ngậm máu phun người.
“Diệp Thành rõ ràng ngươi dùng độc”, lúc này, người của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong bắt đầu làm loạn.
“Trận chiến trên Phong Vân Đài cấm dùng độc, Diệp Thành, ngươi coi thường môn quy, phải xử phạt”.
“Diệp Thành, ngươi đúng là quá tàn độc”.
“Đều ăn phân hết rồi phải không?”, tiếp sau đó là giọng nói chói tai vang lên.
Hùng Nhị nhịn mất một phút, không chịu được thì bật ra.
Tiếng hét của hắn vang vọng khắp nơi, tiếng của một người đột nhiên lại át đi tiếng chửi của tất cả mọi người, có lẽ vì sóng âm của hắn quá lớn nên rất nhiều người phải bịt tai lại.
Sau tiếng hét của hắn, xung quanh chợt chìm vào im lặng.
“Rõ ràng Diệp Thành dùng độc, giảo biện