“Trận quyết đấu trên Phong Vân Đài hoàn toàn là tự nguyện, hôm nay ta không muốn đánh tiếp nữa, không được sao?”, Diệp Thành thản nhiên nói.
“Ngươi đánh các sư đệ của ta gần như tàn phế, cứ thế phủi đít mà đi sao, ngươi nghĩ cũng dễ dàng quá đấy”, sau điệu cười lạnh lùng, một tên đệ tử mặc đồ trắng từ từ đi tới.
Diệp Thành lướt mắt qua tên đang tới gần rồi nheo mắt lại, hắn có thể cảm nhận được khí tức không rõ ràng trên người tên này, điều này khiến hắn phải kiêng dè.
“Hắn ta là đệ tử chân truyền đệ nhất của Nhân Dương Phong, Giang Hạo”, Hùng Nhị ở bên khẽ giọng nhắc nhở Diệp Thành, từ trong đôi mắt Hùng Nhị, Diệp Thành cũng có thể cảm nhận được sự nghi kị đối với tên này.
“Diệp Thành, đánh người xong lại muốn đi, ngươi coi chúng ta không tồn tại sao?”, một giọng nói khác vang lên, một tên đệ tử mặc đồ tím lướt tới, khí tức không hề kém hơn tên Giang Hạo.
“Đệ tử chân truyền đệ nhất của Địa Dương Phong, Tử Sam”, Hùng Nhị lại lần nữa lên tiếng truyền âm cho Diệp Thành.
“Hắn đã đặt một chân vào cảnh giới Chân Dương”, kể cả là Diệp Thành thì lúc này cũng không khỏi cau mày.
Hắn tự nhận cho dù ở trạng thái Đỉnh Phong thì cũng khó có thể đấu được hai tên này, huống hồ nơi này không phải chỉ có mình hai tên đó.
Đệ tử chân truyền ở cảnh giới Nhân Dương, Địa Dương nhiều vô kể, cho dù hắn có điên cuồng xông lên thì cũng chẳng thể địch lại nổi bằng ấy người.
Trừ phi lại lần nữa đụng tới huyết mạch ma đạo, khả năng chiến đấu sau khi lên cao thì có thể áp đảo đám đông, có điều ma đạo chính là kẻ địch của chính phái, một khi để lộ ma đạo thì sẽ ngay lập tức phải đối mặt với sự sát phạt của những bậc tiền bối hàng đầu trong Hằng Nhạc Tông.
“Ngoan ngoãn lên chiến đài, nếu không thì hôm nay ngươi không thể bước ra khỏi đây đâu”, Giang Hạo nhìn Diệp Thành rồi bật cười lạnh lùng.
“Giang sư huynh, huynh đang muốn ép ta ứng chiến sao?”, Diệp Thành lạnh lùng nhìn Giang Hạo, “cuộc chiến đấu trên Phong Vân Đài là chiến đấu giao hữu, do hai bên tình nguyện, kẻ mạnh nếu ép buộc thì chứng tỏ đang coi thường môn quy”.
“Vậy thì đã sao?”, Tử Sam cười giễu cợt, “cùng lắm chúng ta úp mặt vào tường tự suy nghĩ lại thôi”.
“Ỷ mạnh hiếp yếu, các người có thể diện không vậy?”, Hùng Nhị tức tối nhìn đám đệ tử chân truyền xung quanh, “lần lượt lên chiến đài đối phó với một tên tu vi tầng ngưng khí, các người xứng là đệ tử chân truyền sao?”
Nói rồi, hắn định kéo Diệp Thành đi ra ngoài.
“Đi đâu”, nào ngờ tên đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong lại ra tay, đánh ngay vào sau lưng hắn.
Diệp Thành lạnh mặt, không thể ngờ tên đệ tử này lại có thể đánh lén công khai phía dưới chiến đài như vậy.
Nói thì lâu nhưng mọi thứ lại xảy ra rất nhanh, hắn đột nhiên quay người, một chưởng bôn lôi được tung ra.
Rầm!
Có tiếng sấm rền, Diệp Thành không ở trạng thái Đỉnh Phong trúng một đòn đánh ói ra máu và lùi về sau.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp dừng chân thì ở một góc, một tên đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong đột nhiên niệm ra sát kiếm, một kiếm chĩa thẳng vào sống lưng Diệp Thành.
“Đáng chết”, Hùng Nhị phẫn nộ, hắn lập tức lôi cây gậy răng sói ra, thay Diệp Thành chặn lại nhát kiếm kia.
Thấy vậy, trong đám người lại có thêm đệ tử của Địa Dương Phong ra tay.
Diệp Thành bị động ứng chiến lại lần nữa ói ra máu lùi về sau.
“Chết đi”, một tên đệ tử mặc đồ xanh của Nhân Dương Phong đột nhiên ra tay, một cái chỉ tay của hắn cũng khiến sống lưng Diệp Thành trúng đòn, sau đó hắn lật tay khiến Diệp Thành lảo đảo một hồi.
Phụt!
Máu tươi lại bắn ra, Diệp Thành vừa đứng vững đã bị một kiếm đâm xuyên vai.
“Giết hắn”, sau tiếng hét, đệ tử chân truyền của hai ngọn núi kia đột nhiên ra tay bao vây quanh Diệp Thành, và cứ ra tay là ra đòn sát phạt.
Cảnh này khiến đám đệ tử xung quanh không khỏi