“Gia gia, hắn không sao chứ?”, trong đám đông, Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi lo lắng nhìn vào Đan phủ.
“Không sao, không sao”, lão già Gia Cát Vũ ung dung nhấp một ngụm rượu, xua tay rất tuỳ ý: “Đây là Đan phủ, tiểu tử đó xuất sắc như vậy, Đan Thần sẽ để nó có mệnh hệ gì sao?”
“Chỉ là sử dụng linh hồn lực nhiều quá thôi, chắc không sao đâu”, mặc dù Từ Phúc nói vậy nhưng trong mắt ông ta vẫn không giấu được vẻ lo lắng, cho tới giờ ông ta vẫn chưa tiết lộ thân phận thật sự của Diệp Thành cho Đan Thần.
Nói cách khác, ông ta chưa bao giờ có ý định để lộ thân phận của Diệp Thành, kể cả đến lúc này.
Thiên phú tu luyện và thiên phú luyện đan của Diệp Thành thật sự quá cao, cao đến mức khiến người khác phải kiêng kỵ.
Người như vậy chắc chắn sẽ bị các thế lực thù địch nhắm tới, che giấu thân phận thật của hắn là một cách biến tướng để bảo vệ hắn, cũng là bảo vệ Hằng Nhạc.
“Hạo Thiên Trần Dạ, hãy để cái tên này thay con nhận lấy sự vinh quang tối cao này đi!”, Từ Phúc hít một hơi thật sâu.
Lúc này ông lại thấy khá may mắn vì sự nhầm lẫn ma xui quỷ khiến của Diệp Thành có liên quan đến Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở, như vậy mục tiêu của mọi người sẽ chuyển đến thế gia đó, mà Diệp Thành sẽ không bị người khác nhằm vào.
“Tiểu tử, con đường của con còn rất dài”, Từ Phúc lẩm bẩm: “Đến khi thật sự đạt đến đỉnh phong thì vinh quang thuộc về con chắc chắn cũng không ít”.
“Lần này về phải xem xét lại mối quan hệ với Hạo Thiên thế gia thôi”, trong đám người, có