Ngoài ông ta ra còn có chín trưởng lão khác của Đan Thành, ai cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên.
“Đan Thần, ông nhìn xa trông rộng thật đấy! Nếu ông không nhận hắn làm đệ tử ký danh thì danh dự của Đan Thành chúng ta thật sự sẽ mất sạch”, một trưởng lão mỉm cười bảo.
Nghe vậy Đan Thần phất nhẹ tay, nói với vẻ hơi ái ngại: “Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta chưa từng nghĩ sẽ nhận hắn làm đệ tử của Đan Thành, nếu Lạc Hi không nũng nịu cầu xin thì ta cũng không để hắn làm đệ tử ký danh”.
“Nói như vậy thì đúng là tạo hoá tình cờ rồi!”, một trưởng lão khác cảm thán.
“May nhờ có Lạc Hi nũng nịu cầu xin nên tiểu tử này mới trở thành một nửa đệ tử của Đan Thành, hắn được là Đan Khôi, danh dự của Đan Thành chúng ta cũng miễn cưỡng giữ được”.
“Đúng là như vậy”, nữ trưởng lão tóc bạc nở nụ cười: “Nếu hắn không có quan hệ gì với Đan Thành thì Đan Thành chúng ta thật sự đã trở thành trò cười cho cả Đại Sở, Huyền Nữ không chỉ thua Huyết Đồng mà còn thua cả hắn, không cần nghĩ cũng biết”.
“Ta vẫn không thể tin được, linh hồn cảnh giới Huyền không chỉ phá vỡ được ràng buộc mà còn luyện được hai viên đan dược trong cùng một lư, mà lại còn có thể hợp nhất.
Quan trọng nhất là đan dược của hắn đã dẫn ra được Đan Tổ Long Hồn”.
“Hắn đã vượt qua Đan Vương, có thể so sánh với Đan Tổ rồi”.
“Ta đề nghị sau khi hắn tỉnh lại hãy nhận hắn làm đệ tử của Đan Thành”, một trưởng lão lên tiếng, sau đó đưa mắt nhìn những người còn lại.
“Nhưng hắn đã là đệ tử của môn phái khác rồi”.
“Có thể vì hắn mà thay đổi quy tắc mà!”, nữ trưởng lão tóc