Ngay sau đó, Diệp Thành chợt cau mày, nheo mắt nhìn hư không phía trước, phát hiện khoảng hư không ấy đã biến thành màu đỏ máu, có huyết hải dâng trào cuồn cuộn.
Nhưng khi đến gần hắn mới phát hiện, đó không phải huyết hải mà là từng con huyết ưng, vì chúng quá nhiều lại bay rợp trời nên nhìn thoáng qua hắn cứ tưởng huyết hải.
“Triệu Hoán Thuật sao?”, nhìn thấy huyết ưng lao tới, Diệp Thành cảm thấy da đầu tê dại, số lượng không thể đếm được, ùn ùn kéo tới, mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng kêu không ngớt của huyết ưng.
Thấy thế, Diệp Thành đột nhiên dừng lại, nhìn về phía sau.
Phía sau, Huyết Đồng đang giẫm lên Thần hồng ung dung đi tới, hơn nữa mỗi bước đi, trong cơ thể hắn ta sẽ phân hoá ra một đạo huyết khí, mà mỗi đạo huyết khí đều huyễn hoá thành một tên Huyết Vu, đến khi ngưng tụ đủ chín tên Huyết Vu, chín tên Huyết Vu có khí thế mạnh mẽ, mỗi tên đều ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất.
“Đây là thần thông gì chứ?”, Diệp Thành khai mở Tiên Luân Nhãn, nhìn chằm chằm Huyết Đồng, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra manh mối: “Mẹ nó, không ngờ lại phong ấn nhiều Huyết Vu trong cơ thể như vậy”.
Diệp Thành thu hồi ánh mắt, sắc mặt khó coi đến cực điểm, phía trước là biển huyết ưng, phía sau là Huyết Đồng và chín tên Huyết Vu, tình hình này không ổn chút nào.
“Liều thôi”, suy đi nghĩ lại, Diệp Thành vẫn quyết định xông vào biển huyết ưng, thế này vẫn hơn là sát phạt